Cố Hoài Nam cười lúc có mấy phần không tự chủ cùng kiêu ngạo, mà Cố Hoài Tây cười cũng là vô cùng ngọt, chỉ thấy đồ trang sức trang nhã trên người cùng hôm nay cô trang bị một thân trắng thuần, hồn nhiên lại có chút ít xinh đẹp để cho Diệp Tích Thượng cảm thấy có mấy phần ngu muội.
Diệp Tích Thượng khẽ nhếch môi, đưa tới cho cô. "Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Tây." Anh từ trong túi quần móc ra một hộp nhỏ tinh xảo thả vào trong tay cô. "Không biết em thích thứ gì, nếu không hợp ý em sau này muốn cái gì cứ nói với anh, không nên khách khí."
Cố Hoài Tây sửng sốt, sờ sờ nơ con bướm phía trên cái hộp, vui vẻ nói: "Đây là lễ vật cho em?"
"Phải"
Trong mắt cô lóe sáng, đem cái hộp thổi phồng ở trước ngực biểu tình xấu hổ. "Cám ơn anh rể tỉ mỉ nhớ được sinh nhật của em như vậy, đưa cái gì em cũng thích!"
"Em cùng Nam Nam là sinh đôi, nhớ sinh nhật một người chính là còn có một người khác." Diệp Tích Thượng mở rộng miệng, tầm mắt rơi vào trên mặt cô. "Ăn xong bánh ngọt rồi hả?"
Đáy mắt Cố Hoài Tây có một khác thường trong nháy mắt, duy trì nụ cười thật biết điều gật đầu. "Ừ." Sau một khắc trên mặt nóng lên, ngón tay người đàn ông khô ráo ấm áp xúc cảm mùi đàn ông giống như thuộc về Trác Vệ cũng nhàn nhạt thổi qua.
Diệp Tích Thượng lau vết bơ lớn trên mặt cô sau đó nhanh chóng lấy tay ra. "Là Nam Nam cùng em náo loạn sao? Bôi bơ nữa, mau đi rửa đi, tay anh lau bẩn rồi."
"Ơ! Anh Diệp, anh có thể tính trở lại, cả đêm chị Nam buồn bực không vui nghĩ ngợi đến anh đấy!" Cảnh Húc bỗng nhiên từ sau viện đi vào, trong ngực ôm rất nhiều chén đã dùng qua, xấu xa điều khiển.
Hai tay Cố Hoài Nam cần túi rác cơ hồ cùng cậu đi vào, thấy Diệp Tích Thượng Hòa và Cố Hoài Tây đứng chung một chỗ ngơ ngác một chút, tiếp theo trong lòng hoảng lên, sau đó giơ chân đá Cảnh Húc một cước. "Lại ngứa da sao?"
Cảnh húc cười lấy lòng, bước nhanh đi về phía phòng bếp, rời xa cô gái bạo lực này.
Lúc này Diệp Tích Thượng đã đi tới nhận lấy túi rác trong tay cô, ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người cô. "Uống rất nhiều?"
"Không có uống bao nhiêu, mới vừa rồi mọi người đùa giỡn, rượu đổ lên trên người." Tầm mắt Cố Hoài Nam quay một vòng trên người anh cùng rời đến Cố Hoài Tây. "Anh trở lại khi nào?"
"Mới vừa vào nhà."
"Em không cần giới thiệu hai người? Hẳn là đều biết, Tiểu Tây, còn nhớ rõ anh ấy không?"
Cô cố ý nói hàm hàm hồ hồ, Diệp Tích Thượng biết cô khẩn trương, cố ý trả lời theo lời của cô: "Tiểu Tây nhớ được, mới vừa rồi còn biết đổi giọng gọi là anh rể."
Cố Hoài Tây nghe được cái hiểu cái không, chần chờ gật đầu. "Em nhớ được trước kia có nghe chị đề cập tới bạn trai ——"
Mắt thấy mình đã từng nói lời nói dối, Cố Hoài Nam vội vàng chặn lại lời của cô tới khoác cánh tay của cô. "Đó là trước kia, sau cũng không ra mắt sao? Người ta còn giúp em chiếu cố, em quên rồi à?"
Có lẽ sinh đôi quả thật có tâm linh cảm ứng kỳ diệu, Cố Hoài Tây chỉ lược một phen toan tính, phối hợp với Cố Hoài Nam làm ra bừng tỉnh đại ngộ hình dáng, sau đó nghịch ngợm le lưỡi. "Nghĩ tới, một ít lần, cám ơn anh rể."
Chỗ sâu đáy mắt Diệp Tích Thượng chứa đựng ý cười, "Xem ra là quên thật, chúng ta ra mắt không chỉ một lần, anh còn ngộ nhận em thành Nam Nam, làm cho em sợ đến thiếu chút nữa khóc, đó mới là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nếu như anh nhớ không lầm."
Cố Hoài Tây cúi đầu, bộ dạng có chút xin lỗi, "Anh rể trí nhớ thật tốt."
Cố Hoài Nam đau đầu nhức óc, cằm hướng Diệp Tích Thượng ý bảo hậu viện. "Cha tới, anh không đi chào hỏi?"
"Được, anh đi bỏ đồ này trước đã." Diệp Tích Thượng dừng lại đúng lúc không nói thêm lời.
Anh vừa mới rời đi, Cố Hoài Nam kéo Cố Hoài Tây về gian phòng lầu hai. Cô suy nghĩ xem tại sao giải thích với Cố Hoài Tây, mà Cố Hoài Tây cũng không nói ra tình huống vừa với gặp mặt Diệp Tích Thượng cho cô, đi tới bên cửa sổ, đem cửa sổ đẩy ra.
"Tiểu Tây, chuyện là như vậy ——"
Cố Hoài Nam đi tới bên người cô, Cố Hoài Tây xoay đầu lại, trên mặt cười. "Anh ấy nói chuyện khi nào?"
"Chị mới từ nước Mĩ trở lại không lâu, chị bị chiếm tiện nghi lần đó đem người nhà đả thương, chị đi tìm người kia."
Thị lực của Cố Hoài Tây có vấn đề nhưng tinh thông tài đánh đàn, bởi vì quan hệ với Trác Vệ nên không ít thiên kim tới học đàn cùng cô. Thiên kim quấy rối chính là bạn trai cô, nếu không phải Cố Hoài Tây cơ trí suýt nữa bị người chiếm tiện nghi lớn. Khi đó Cố Hoài Nam vừa lúc ở nơi đó, sau khi biết được chuyện này liền không nhịn được chạy đi tìm người đàn ông kia tính sổ. Người đàn ông bị đả thương, thật ra thì không nghiêm trọng lắm, chẳng qua là cảm thấy nín một hơi, vừa lúc Cố Hoài Nam đưa tới cửa. Cô thấy tình huống không ổn tiện tay giội một bình trà nóng chuồn đi, lúc chỉ lo chạy trối chết thì đúng lúc đụng phải Giang Thiệu, đập vỡ nát Phỉ Thúy trân quý của anh, càng xui xẻo hơn là bị Diệp Tích Thượng năm năm không thấy bắt tại trận.
Cố Hoài Nam bất đắc dĩ đem chuyện đã xảy ra nói ra, bao gồm chuyện mấy lần mạo danh thế thân của cô. Cố Hoài Tây có chút giật mình, sờ tay cô. "Chị không thể đừng đem mình hướng tới những nơi nguy hiểm ư? Em lại không thật lỗ, nếu như không phải là đụng phải anh rể thì chị làm thế nào?"
"Đây không phải là gặp được sao? Hơn nữa nói không gặp được cũng không còn chuyện, em còn không biết chị rất quỷ? Bọn họ muốn bắt được chị nào có dễ dàng như vậy?" Cố Hoài Nam không thèm để ý chút nào, lau quệt bơ dính trên tóc mình lúc trước đùa ác.
"Vạn nhất thì sao?"
"Vậy thì theo chân bọn họ đánh qua, năm tuổi chị đã theo Trần Nam Thừa đánh nhau, tại sao phải sợ bọn họ chứ?" Tên Trần Nam Thừa vừa ra khỏi miệng, không khí giữa hai chị em nhất thời có một chút chấn động.
Cố Hoài Nam nhấp môi dưới, sờ sờ đầu của cô. "Chị không giống với em, chuyện đánh nhau em làm không được nhưng chị phù hợp, nhìn ai khó chịu nói cho chị biết, chị giúp em đánh kẻ đó." Cô cố ý đùa, Cố Hoài Tây cười khẽ, khoác cánh tay của cô, đầu tựa vào trên vai cô.
"Chị đối với em thật tốt." Cố Hoài Tây là tiêu chuẩn học sinh ngoan, một chữ thô tục cũng sẽ không mắng, thật là đứa trẻ ngoan, cùng tiểu lưu manh như Cố Hoài Nam, dường như hoàn toàn không giống với con gái, gặp phải người xấu cũng chỉ có bị khi phụ sỉ nhục.
"Chị cũng không muốn vậy, ai bảo chị thiếu em." Lời này của Cố Hoài Nam tuy là lấy giọng nói giỡn nói ra, ý tứ cũng là thật. Ánh mắt Cố Hoài Tây bởi vì cô suýt nữa mù hoàn toàn, cô vĩnh viễn không cách nào đền bù, nếu như mình không phải cận thị, cô tình nguyện đem ánh mắt chuyển cho cô.
Ánh mắt Cố Hoài Tây nhìn ngoài cửa sổ, vốn là tầm mắt không có tiêu cự tựa hồ chậm rãi hội tụ. "Nam Nam, nếu như chúng ta giống nhau? Chị còn có thể cái gì cũng làm cho em như vậy không, không tiếc mình ủy khuất sao?"
"Nói gì mà dại thế, chị ủy khuất sao? Em là em gái chị, chị là chị em, chỉ cần chị có, hẳn là sẽ cho em."
Cố Hoài Tây cong môi lên. "Chỉ cần chị có? Này. . . . . . Đàn ông, nếu em hỏi muốn, chị có cho hay không?"
Cố Hoài Nam tựa hồ sớm đoán được cô sẽ có câu hỏi như thế, nhìn tay hai người thân mật giao nhau. "Cho, nếu như em muốn, chị liền cho."
Cố Hoài Tây suy tính một chút, để cho đề tài trở lại nguyên điểm. "Nếu như lần đầu tiên có nguyên nhân, như vậy sau đó tại sao lại muốn giả mạo em lừa gạt anh rể?"
Cố Hoài Nam không có nói, Cố Hoài Tây ngẩng đầu lên hướng cô cười. "Vì thử dò xét anh ấy đúng không? Nam Nam, trong lòng chị đang sợ, sợ em giống chị cùng nhau thích Trần Nam Thừa giống như trước, hiện tại có thể lần nữa cùng chị cùng nhau yêu cùng một người hay không?"
Cố Hoài Nam không lên tiếng như cũ, nghe cô gái có khuôn mặt giống mình cứ như vậy dễ dàng phân tích nội tâm của mình: "Chị đã thử dò xét anh ấy, muốn xem anh ấy có phản ứng giống như Trần Nam Thừa hay không, nếu như anh ấy cự tuyệt em, chị cũng sẽ không hoàn toàn vui vẻ, chị càng sợ, trước đây Trần Nam Thừa cự tuyệt em là một đám hai giòn, chị coi đây là kiêu ngạo, nhưng kết quả là anh ta phản bội tình cảm của các người, chị sợ lịch sử tái diễn, sợ Diệp Tích Thượng sẽ giống như anh ta, cho dù cự tuyệt em, cũng sớm muộn gì có một cô gái đủ để cho anh ấy phản bội chị mà rời khỏi chị. . . . . . Em nói rất đúng sao?"
Cố Hoài Nam nhắm mắt lại, sau đó nhìn thẳng cô. "Em nghĩ như thế nào? Em đã có Trác Vệ rồi, anh ta yêu em nhiều năm như vậy."
Nụ cười trên mặt Cố Hoài Tây phai nhạt chút ít. "Nam Nam, chị sợ, em giúp chị chiến thắng nó, như thế nào?"
Nghe lời này, trong lòng Cố Hoài Nam bỗng dưng nhảy lên.
*
Cố Minh Triết uống chút rượu, không mang tài xế, Diệp Tích Thượng tự nguyện hành động tài xế đem ông cùng Cố Hoài Tây về nhà. Những người khác cũng uống đến say khướt đều trở về nhà mình, Cảnh Húc cùng với Cố Hoài Nam chờ Diệp Tích Thượng trở lại, hai người ngồi trên đường tán gẫu.
Cảnh Húc nhìn cảnh đêm thành phố S, than dài một hơi. "Lần đầu tiên thấy anh Diệp em còn nghĩ người người đàn ông này hẳn là che chở được chị, lúc này mới qua bao nhiêu ngày, chị lại thật sự thành vợ anh ấy rồi." Dứt lời chậc chậc hai tiếng. "Cũng không thể nói như vậy, tình huống hai người đặc thù, trước sau khi kết hôn yêu thương. Chị, chừng nào chị cho em tìm phụ nữ, để cho em cũng vui đùa một chút kích thích này."
"Nhanh chóng cưới có nguy hiểm, đây cũng không phải là chuyện đùa." Cố Hoài Nam cười anh.
"Vậy làm sao chị không sợ có nguy hiểm? Anh Diệp cũng không giống như người đàn ông biết nói lời ngon tiếng ngọt, một người lạnh lùng như băng, chị không sợ?"
Cảnh Húc cho cô điếu thuốc, cô vẫn không có rút ra, ở trong tay cũng muốn chơi hỏng rồi. Không biết tại sao thời gian rất lâu cô bắt đầu ít hút thuốc lá, không phải là không có nghiện thuốc lá, chẳng qua là không tìm được lý do nên không rút ra.
"Lúc ấy sao? Chết còn không sợ, còn có cái gì đáng sợ hơn nữa?" Cố Hoài Nam xé mở giấy thuốc lá, bọn họ nhìn lá cây thuốc lá vê ở trong tay theo gió bay xuống. "Anh ta - Trần Nam Thừa có thể lấy người khác, làm sao tôi không thể gả cho người khác?"
Cảnh Húc hắc một tiếng, "Nhất trí là chị lợi dụng anh Diệp, không địa đạo."
Cố Hoài Nam than thở, "Phải nói, không đem mình cho bồi lên sao? Cậu ấy à, không thể không làm địa đạo."
Cảnh Húc cười ha hả, "Chị yêu thương anh ấy? So sánh với yêu Trần Nam Thừa còn yêu hơn?"
Nếu đặt vào trước kia, Cảnh Húc chắc chắn sẽ không nói tên người này, tăng thêm thương tâm cho cô. Cố Hoài Nam chống đầu, đi theo âm nhạc dằng dặc ở quán đối diện quơ đầu. "Tôi không muốn làm loại so sánh này, không cần thiết, nhưng có chuyện tôi rất rõ ràng, nếu có người cầm núi vàng núi bạc, thậm chí cầm toàn bộ thế giới trao đổi anh ấy với tôi, tôi chết cũng không đổi lại, có anh ấy, tôi đây đủ rồi."
"Thật tục, buồn nôn." Cảnh Húc chịu không được chà xát cánh tay, sau đó vỗ vỗ vai của cô.
Bọn họ đang cười nói, Cố Hoài Nam bỗng nhiên nhìn thấy từ trên một chiếc xe có một cô gái thân hình cao gầy khí chất vô cùng tốt vội vàng xuống, mặc bộ váy màu tím cô tự tay thiết kế, người nọ chính là Diêu Nhã. "Mau! Cảnh Húc!"
"Hiểu!" Cảnh Húc hiển nhiên cũng nhìn thấy, nhất thời tỉnh táo tinh thần, cùng Cố Hoài Nam liếc mắt nhìn nhau, nhảy dựng lên theo đường nhỏ thoáng một cái đã không thấy rồi.
Cố Hoài Nam cũng đứng lên, vò rối cái đầu, cảm thấy chưa đủ, hung hăng bấm một cái bên trong chân mình, đau đến sắc mặt trắng bệch, sau đó ôm bụng hướng Diêu Nhã đi tới.
Trong lúc vô tình Diêu Nhã nhìn hướng bên này, phát hiện Cố Hoài Nam đi tới đây."Xin lỗi Nam Nam, trong đoàn có việc, dì mới rút ra thời gian."
"Không sao, dì Diêu. . . . . ."
Cố Hoài Nam đổ mồ hôi, bộ dạng vạn phần "Thống khổ" rốt cuộc cũng khiến cho Diêu Nhã chú ý, dọa cô nhảy dựng. "Sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"
"Đau bụng, uống rượu bia ướp lạnh nhiều quá." Cô nói qua liền bộ dạng đứng không vững, chống bên đèn đường nôn khan. Diêu Nhã vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, vẻ mặt gấp gáp. "Làm sao lại ở một mình, chồng con đâu?"
"Anh ấy còn chưa có trở lại. . . . . ." Cố Hoài Nam tiếp tục nôn khan, diễn quá ra sức, buồn nôn thiếu chút nữa phun ra thật, bận rộn che miệng vuốt trước ngực.
Xe Cảnh Thiên còn không có dừng hẳn, từ trong xe nhìn qua chính là chỗ một màn này.
Giang Thiệu hí mắt xác nhận, nhìn Cảnh Thiên bên ghế phụ. "Cái kia. . . . . . Hình như là Cố Hoài Nam."
Tiếng nói của anh còn chưa hết, Cảnh Thiên đã mở cửa xuống xe chạy qua đó.
"Nam Nam? Con có khỏe không? Có muốn đi bệnh viện hay không?"
Một giọng nữ vừa ôn nhu vừa lo lắng từ phía sau truyền tới, Cố Hoài Nam hồ nghi quay đầu lại, thấy rõ người phía sau là ai, không dám tin mở to hai mắt, quên mất ói. "Dì Cảnh! Sao dì lại tới đây?"
Ánh mắt Cảnh Thiên thoáng đỏ, tiếng nói mang theo chút nghẹn ngào. "Tới thăm con với. . . . . . Tiểu Thượng."
"Ách. . . . . ." Cố Hoài Nam ngu, nhìn dáng dấp Cảnh Thiên đã biết cô là ai, hơn nữa tình huống bây giờ trở nên vô cùng không lạc quan, trước bà bà cùng mẹ chồng tương lai đụng vào cùng nơi rồi.
"Nam Nam! Làm sao thế?"
Giọng nói của Diệp Cẩm từ rất xa truyền tới bên này, Cố Hoài Nam che ánh mắt, kêu rên một tiếng.
Cô chưa ra hình dáng gì, vô cùng là không như thế nào. . . . . .
Hết chương 50