• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Diệp Tích Thượng tính tiền thì Cố Hoài Nam vẫn mềm mại tựa vào người anh, bộ dạng buồn ngủ. Ông chủ quán bán hàng cười ha hả thối tiền lẻ cho anh, "Tiểu tử, bạn gái của cháu xinh đẹp như vậy, rất có phúc a."

Diệp Tích Thượng gật đầu, không biết do nguyên nhân gì, mà anh lại hiếm khi cùng một người không liên quan giải thích một câu: "Cô ấy là vợ tôi."

Cố Hoài Nam trở về nhà thế nào một chút cũng không nhớ ra, hoàn toàn là do uống nhiều quá, Diệp Tích Thượng bế cô lên giường, chỉ trong chốc lát đi lấy khăn lông ướt cô đã từ trên giường lăn xuống dưới đất, một lần nữa ôm cô trở về giường thì cô lại túm chặt quần áo của anh không thả, tựa như con chó nhỏ dán vào người anh cọ cọ.

Diệp Tích Thượng ngồi ở bên giường dùng khăn lông lau mặt của cô, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra. Cố Hoài Nam ngủ cũng không yên ổn, uốn éo vặn vẹo, rồi bắt đầu kéo váy của mình, trong quá trình quay qua quay lại váy của cô đã bị lật lên, cảnh xuân lộ hết ra ngoài mà hồn nhiên không biết.

Cô cởi áo khoác rồi quơ tay ra phía sau cởi nút áo ngực, dường như men say thấm vào quá nhanh, vừa tháo xong móc áo ngực cô liền nghiêng người ôm chăn cuộn thân thể thành một khối, gối lên bắp đùi của anh ngủ như chết. Diệp Tích Thượng nhìn tấm lưng trần trắng nõn bóng loáng của cô, ánh mắt sắc bén dần dần sâu hút, giơ tay lên cởi nốt áo ngực ra, rồi kéo chăn lên đắp cho cô.

Còn chính anh khi trở về phòng là vọt ngay vào tắm, trong đầu không phải là tấm lưng trần của cô, cũng không phải là cái quần lót nhỏ màu cà phê của cô, mà là nụ hôn chủ động nóng hừng hực của cô. Anh sờ sờ đôi môi của mình, giống như trên môi còn lưu lại xúc cảm lành lạnh do cô đã uống bia ướp lạnh, còn có cảm giác mềm mại, sự mềm mại mà anh hình dung không ra, chỉ nhớ rõ cảm giác dư vị của đôi môi đụng chạm vào môi anh vẫn còn đọng lại khiến anh rất khó quên.

Mở nước nóng dội vào người, cảm giác nóng ran đó lại từ từ lan khắp thân thể, còn kèm theo dục vọng và một cảm giác trống vắng xa lạ. Khóe miệng anh nhàn nhạt nhếch lên, trong mắt lộ ra những tia sáng mạnh mẽ.

Đó là bộ mặt khác của anh mà Cố Hoài Nam chưa từng nhìn thấy: anh muốn Cố Hoài Nam.

Không phải hôm nay, tối hôm qua đã muốn. Anh căn bản không say, anh đã uống rất nhiều rượu, nhưng chưa tới mức say. Loại dục vọng này có chút phức tạp, anh từng muốn mượn rượu để tiếp tục ý tưởng này, nhưng anh phát hiện mình hết sức kháng cự sự kết hợp như vậy, anh biết bây giờ thời cơ vẫn còn sớm, cho nên cuối cùng chỉ ôm cô ngủ một đêm.

Giúp cô quên đi tình cảm trong quá khứ là do anh nói, anh cho rằng chỉ cần đối xử tốt với cô như vậy là đủ rồi, thì ra phụ nữ muốn không chỉ có chăm sóc và cưng chiều, bây giờ xem ra anh nhất định phải nỗ lực đạt được thứ anh khao khát mà ngay cả anh cũng không tin tưởng đạt được.

*************

Cố Hoài Nam tỉnh dậy đã là buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Tích Thượng đã trở về doanh trại. Cô lấy kính sát tròng ra thay bằng kính gọng soi gương đánh răng, nhìn mình trong gương ngẩn người, nhưng lúc sau lại cười.

Một tay áp lên gò má có chút ửng hồng, cô sao thế?

Vậy mà lại chủ động hôn Diệp Tích Thượng, thật không thể tin được. Thật ra thì sau khi hôn xong cô đã bắt đầu xấu hổ, cho nên liều mạng uống rượu để cho mình say, nếu không cũng không biết phải đối mặt anh như thế nào.

Cô vội vã súc miệng, sau đó bấm điện thoại của Dư Kim Kim: "Cô gái, cậu có rảnh không?"

"Không rảnh, tớ làm mất một số hóa đơn bán hàng, bị lão tổng mắng cho một trận." Dư Kim Kim kẹp điện thoại chui ở trong đống tài liệu chất cao như núi.

Cố Hoài Nam ngoảnh mặt làm ngơ với những oán trách của cô, "Nói cho cậu biết, tớ hôn Diệp Suất."

"Vậy thì có cái gì mới mẻ, không phải hôn —— hôn? Vừa mới hôn?" sau khi Dư Kim Kim kịp phản ứng, tay che điện thoại chui vào dưới đáy bàn: "Mau nói mau nói, tình huống thế nào?"

"Đã hôn, hai lần rồi."

"Tiện nhân, giờ mới báo cáo, sau đó thì sao?"

"Sau đó tớ lại uống say."

Dư Kim Kim hít vào một hơi: "Hai người lên giường?"

"Làm sao có thể? Cậu xem anh ta là người đàn ông sẽ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn ........sao? Tớ cởi hết ở trước mặt anh ta mà mặt anh ta không hề đổi sắc, cậu cho rằng giống Tiết gia nhà cậu sao, thấy cậu lập tức hóa thành ngựa đực."

Dư Kim Kim bĩu môi, quyết định tiếp tục giấu giếm bí mật của đoàn trường đại nhân: "Kỹ thuật hôn như thế nào?"

"Ưmh." Cố Hoài Nam nằm ở trên giường nhìn trần nhà hồi tưởng: "Khiến tớ rất giật mình, anh ta rất tình cảm, thật sự có thể thỏa mãn được trái tim đang khát khao tình yêu của các bà chị."

Dư Kim Kim cười khanh khách, nói chuyện tào lao mấy câu rồi cúp điện thoại, từ dưới bàn chui ra chuẩn bị tiếp tục công việc, còn chưa ngồi vững vàng liền bị lão tổng gọi vào phòng làm việc.

"Chương Tổng, ngài tìm tôi?"

"Cho cô một cơ hội." Sắc mặt Chương Huy vẫn khó coi như cũ, nhưng so với vừa rồi thì đỡ hơn nhiều, ông ta ném cho Dư Kim Kim một cặp tài liệu."Giải quyết người trong này, tôi nghe ngóng thấy người họ Trần này có giao tình cá nhân với công tử Trác thị."

Dư Kim Kim có dự cảm không tốt, vừa mở ra xem biểu tình liền trầm xuống, nhất thời hiểu ông có chủ ý gì: "Tôi không làm, ngài tìm người khác đi, chuyện quy tắc ngầm này là chuyện tôi làm không được."

"Dư Kim Kim, cô có muốn đi làm hay không!" Chương Huy vỗ bàn, bộ dáng như muốn ăn thịt người.

Cô ổn định tinh thần, cố gắng thay đổi ngữ điệu: "Chương Tổng, chuyện buôn bán không xong, làm mất hóa đơn tôi thừa nhận là tôi có trách nhiệm, nhưng đối phương cũng phải có trách nhiệm a, ngài trừ tiền thưởng của tôi đi, dù sao trừ hay không trừ cũng không sai biệt lắm."

Chương Huy tức giận khiến lông mày không ngừng nhảy lên: "Trong thời gian vừa qua cô không chỉ làm hư một cuộc làm ăn của tôi, tôi nhắc cho cô nhớ! Cô cho rằng chỉ trừ tiền thưởng đơn giản như vậy sao? Cấp trên mà muốn truy cứu sợ cô chịu không nổi! Nếu cô không đi thì chờ bán mình bồi thường tổn thất cho công ty đi!"

Thấy Dư Kim Kim yên lặng, chương Huy nhân cơ hội thay đổi chiến thuật, giọng nói hòa hoãn lại: "Cũng không phải kêu cô đi ngủ với người ta, đây chính là “Nhị Thế Tổ” của chúng ta a, dụ dỗ anh ta cao hứng là được, cái gì mà quy tắc ngầm hay không quy tắc ngầm, không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, nếu hoàn thành thì công ty để cho cô thua thiệt hay sao? Tăng tiền lương cho cô, còn thêm tiền thưởng nữa."

Chương Huy khoa tay múa chân ra dấu tay, Dư Kim Kim hỏi ngược lại: "Vậy nếu không hoàn thành?"

"Vẫn là câu nói kia, xem xem cô có thể đem mình bán được bao nhiêu tiền thôi."

Dư Kim Kim nhụt chí nhún vai, hung dữ trừng mắt nhìn ông ta: "Không dám nói trước, không bảo đảm nhất định khiến ngài hài lòng, tôi. . . . . . chỉ biết cố gắng hết sức thôi."

Chương Huy đẩy cô ra bên ngoài cái rầm, "Mấy ngày này không cần đi làm, chuyện của cô tôi giao cho người khác làm, không cần biết tôi hài lòng hay không hài lòng, “Nhị Thế Tổ” hài lòng là được, nhớ đem tính khí này của cô thu hồi lại, đó là tài chủ của chúng ta, tổ tông của chúng ta."

"Tổ tông của tôi cùng họ Kim giống tôi." Dư Kim Kim được tôn sùng đi ra ngoài, đem tài liệu ném lên trên bàn, buồn bực vò tóc của mình.

Ông Trời già không có mắt a, cô mới yên tĩnh được bao nhiêu ngày? Vui mừng vì anh ta không đến phiền mình, không nghĩ tới quay đầu lại vẫn không thoát được ma trảo của anh ta.

Tên khốn kiếp Trần Nam Tầm này làm sao lại âm hồn bất tán chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK