"Tiết bá bá."
Khuôn mặt người đàn ông hòa ái, khẽ mỉm cười, cùng anh bắt chuyện mấy câu liền rời đi. Chờ xe đi xa, Diệp Tích Thượng thả lỏng, Tiết Thần nhìn anh một cái. "Hiếm thấy, sao cậu đến chỗ tớ thế? Mỗi ngày tan việc đều gấp gáp về nhà, hôm nay sao cậu không cùng Tiểu Nam Nam của cậu ngọt ngào vậy?"
Diệp Tích Thượng bị anh nói có chút lúng túng, cằm hất theo hướng xe chạy. "Ba cậu cải trang vi hành?"
"Không phải, có công việc đi ngang qua nên xem một chút." Tiết Thần cởi hai nút khuy áo sơ mi ra, quanh thân mùi rượu hơi say. "Uống vài ly không?"
Mấy ngày nay Tiết Thần không ít lần lôi anh đi uống rượu, nhưng mỗi lần cũng không làm cho mình uống rượu say, anh sợ uống rượu say, chẳng qua là cảm thấy thời điểm say chuếnh choáng thì càng hành hạ người hơn. Diệp Tích Thượng biết trong lòng anh không thoải mái, phụng bồi phóng túng nho nhỏ của anh.
Tiết Thần uống rượu sau đó nói nhiều làm cho người ta ngại om sòm, cũng có lúc không nói một câu, toàn bộ bí ẩn,giống như đêm nay. Anh cứ thế trong đầu buồn bực uống rượu, một ngụm một ly, tựa như đã quên bên cạnh còn có một người.
Mỗi lần muốn cùng anh chạm ly chỉ thấy Tiết Thần ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Diệp Tích Thượng ngăn chặn ly rượu của anh: "Như vậy chưa đã nghiền." Anh đem hai người ly rượu đặt sang một bên, giơ cả chai bia lên đưa cho anh.
Tiết Thần hứng thú cười một tiếng, cùng anh đụng đụng, trực tiếp đối với cái chai xuy, một hơi uống hết, không dư thừa một giọt.
Đêm hôm khuya khoắt hai người đàn ông ngồi ở chỗ đó một chai một chai uống cạn, bàn kề cận nhìn đến há hốc mồm. Rượu quá mấy tuần, mặt Diệp Tích Thượng không đỏ tim không nhảy, Tiết Thần giơ ngón tay cái lên. "Tới tìm tớ có phải có chuyện gì hay không?"
"Cùng Kim Kim, còn có thể sao?"
Diệp Tích Thượng đi thẳng vào vấn đề, Tiết Thần nghe cái tên Dư Kim Kim thì hoảng hốt một phen. "Nếu vì cái này mà tới khuyên tớ, thật không giống như tác phong của cậu."
"Đối với cô gái lòng dạ ác độc như vậy, cũng không giống tác phong của cậu." Diệp Tích Thượng quen biết Tiết Thần nhiều năm, từ trường quân đội lên anh em, đương nhiên biết anh đối với cô gái luôn luôn là yêu thương - cưng chiều. Bình thường Tiết Thần không đem tình cảm giắt bên miệng, nhưng Diệp Tích Thượng rõ ràng anh cùng Dư Kim Kim bắt đầu chính là đang gặp gỡ cô gái hoang đường nhất, đối với cô ấy cũng là dùng tình cảm sâu nhất.
Anh không thể không trải qua phản bội, lần này đây dứt khoát để cho Diệp Tích Thượng cũng ngoài dự tính. "Mấy năm trước chuyện mấy cô gái gì gì đó, cậu cũng không gặp đối với người ta như thế nào, làm theo ý mình."
Tiết Thần hồi tưởng hồi lâu mới nhớ tới người như vậy. "Cậu làm việc không liên quan đến mình, tớ không biết ở trong lòng cậu thì Cố Hoài Nam đến tột cùng có mấy phân lượng, nếu có một ngày cô ấy và Trần Nam Thừa ——"
"Cô ấy sẽ không." Diệp Tích Thượng kiên định cắt đứt lời anh. "Nếu có một ngày để cho tớ nhìn thấy hai người bọn họ nằm ở trên một cái giường, ít nhất tớ tin tưởng Nam Nam không phải là tự nguyện, Tiết Thần, không nên coi thường lòng tự ái của con gái, nhất là người phải đối mặt với người đàn ông thương tổn mình."
"Cố Hoài Nam có lẽ là như vậy, nhưng Dư Kim Kim. . . . . ." Tiết Thần vẫn cười. "Yêu Trần Nam Tầm đến tận xương tủy rồi, có vài cô gái đứng trước tình yêu sẽ là đồ ngu." Dứt lời ừng ực ừng ực, tiêu diệt một chai bia, chống đầu gắp vài món ăn. "Tớ cũng giống vậy, đồ ngu."
"Tớ biết, trước kia cậu gặp gỡ loại cô gái trong lòng chứa một người đàn ông, tuyệt đối sẽ không để ý."
Tiết Thần giọng mỉa mai. "Cậu không hèn hạ? Cố Hoài Nam vì Trần Nam Thừa cũng không tiếc cùng Cố chính ủy đoạn tuyệt quan hệ."
"Anh ta kết hôn, còn nữa, tớ nói rồi không nên coi thường lòng tự ái của cpn gái."
"Cậu khẳng định tình cảm Cố Hoài Nam giành cho cậu đã vượt qua Trần Nam Thừa rồi hả?"
Diệp Tích Thượng trầm mặc chốc lát, "Trần Nam Thừa đã từng cùng tớ nói lời tương tự."
"Trần Nam Thừa, người đó ở trong mắt người khác thì tiêu chuẩn là người chồng thật là tốt, thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng." Tiết Thần châm chọc một phen. "Lúc trước anh ta đến sư đoàn 57 nhảy dù lục đặc biệt, Giang Thiệu là cộng sự chiến hữu, nghe Giang Thiệu nói qua sáu năm trước Trần Nam Thừa cùng đội trưởng bọn họ đơn độc xảy ra một nhiệm vụ, đó là một nhiệm vụ cuối cùng trước lúc anh ta rời khỏi lục đặc biệt, cuối cùng tớ cũng cảm thấy lần đó anh ta và Cố Hoài Nam chia tay cùng nhiệm vụ có quan hệ."
Có đồ vật gì đó ở trong lòng Diệp Tích Thượng hiện lên, uống một ngụm rượu. "Đừng nói lảng sang chuyện khác, Kim Kim tìm cậu đã nhiều ngày."
Tiết Thần rầu rĩ uống rượu, Diệp Tích Thượng lại nói: "Cậu là ra quyết định gì cũng có đạo lý của cậu, tớ không muốn khuyên cậu quá nhiều, chẳng qua là có nghĩ tới hay không cậu thấy được một chút ít coi như là sự thật cũng chưa hẳn là thật tình?"
Anh đem lời nói chi tiết của Cố Hoài Nam nói cho Tiết Thần nghe, Tiết Thần cũng không nói lời nào, nắm cổ chai kinh hoảng thưởng thức, mâu sắc chiếu vào bóng đêm càng lúc càng sâu.
*
Bởi vì tâm trạng của Dư Kim Kim quá mức không ổn định, Cố Hoài Nam không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là đem cô mang về nhà mình, cùng cô khóc, cùng cô điên, cùng cô mắng. Diệp Tích Thượng trở lại nhìn thấy chính là đống hỗn độn trên đất, Cố Hoài Nam nghe thấy thanh âm, từ phòng ngủ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, khẩn trương chạy tới hỏi anh.
"Tiết Thần đâu? Sao không trở về cùng anh?"
Diệp Tích Thượng thu gom lại vỏ chai rượu cùng đống giấy trên bàn, ánh mắt hướng về trước cửa phòng kia. "Thế nào?"
"Khóc mệt rồi ngủ." Cố Hoài Nam hỏi tới tình hình của Tiết Thần, Diệp Tích Thượng chẳng qua là vỗ vỗ vai cô, không nói gì.
Cố Hoài Nam cắn môi, cùng anh cùng nhau thu thập canh cặn thịt thừa, trong mắt đều là hận, động tác rửa chén dừng lại. "Ông xã."
"Hả?" Diệp Suất đem rượu còn dư lại đặt vào tủ rượu, vừa mới xoay người qua thì Cố Hoài Nam lại nhào vào trọng ngực của mình, ôm hông của anh, đầu ru rú trước ngực anh, thân thể run lên. Diệp Tích Thượng đem đầu cô nâng lên, sờ sờ đôi mắt ửng đỏ của cô.
"Thay Kim Kim khó chịu?"
"Trừ năm đó ba mẹ cô ấy ly hôn, em cũng không thấy cô ấy khóc thành như vậy, tại sao tâm Tiết Thần ác như vậy? Cũng là Trần Nam Tầm cặn bã kia giở trò quỷ thiết kế bẫy, Kim Kim chơi đùa qua anh ta á!" Cố Hoài Nam nức nở, "Trên tay Trần Nam Tầm có cái còi Kim kia cũng là lúc nhỏ đoạt lấy của cô ấy, Kim Kim cho rằng anh ta đánh mất, trước khi Kim Kim và mẹ di dân có mua cho cô ấy một cái tương tụ như vậy, cái còi Kim là vật đính ước của ba mẹ cô ấy, mặc dù sau này bọn họ đều xây dựng gia đình riêng của mình, Kim Kim mang theo trực giác là phảng phất lại gia đình ban đầu còn tồn tại."
Cô nói xong lời cuối cùng thì nghẹn ngào nói không ra lời hoàn chỉnh, Diệp Tích Thượng ôm cô, từng cái vỗ về lưng của cô. khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đựng nước mắt của Cố Hoài Nam ở trên áo sơ mi của anh liều mạng lau chùi. "Bất kể trước kia Kim Kim yêu Trần Nam Tầm bao nhiêu, nhưng nếu cô ấy lựa chọn cùng Tiết Thần ở chung một chỗ thì đại biểu địa vị Tiết Thần trong lòng cô ấy là tương đối trọng yếu, cho dù Kim Kim lúc còn trẻ không thể hoàn toàn thoải mái để cho Trần Nam Tầm là thương tổn như thế nào, người cô ấy cũng là anh ta, tâm sớm muộn gì cũng là anh ta, đạo lý này cũng không hiểu sao!"
Diệp Tích Thượng bỗng nhiên cười khẽ, ngón tay lau nước mắt như hạt châu trên quai hàm cô. Cố Hoài Nam dẩu môi, "Cười cái gì, em nói sai sao?"
Đôi bàn tay to của Diệp Tích Thượng giữ hông cô nhấc lên, lần nữa quay người lại, đem cô đặt ở trên bàn bếp, một tay chống bên người cô, nâng cằm của cô, nhìn cô thật sâu, một hồi lâu mới ý vị sâu xa mở miệng. "Không sai."
Đáy mắt đen nhánh phản chiếu ánh sáng, trong lòng Cố Hoài Nam bỗng dưng vừa động, bỗng ý thức được câu nói kia của cô càng giống như đang nói cùng anh. Tay nhỏ bé của cô đâm cái nơ trên cổ áo anh, vuốt nơ, gương mặt lặng lẽ đỏ lên. "Hỏi anh một vấn đề nhé?"
"Ừ."
"Tại sao vẫn không nói cho em biết, rất sớm trước đây chỉ thấy em?"
"Mẹ nói?" Diệp Tích Thượng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lập tức đoán ra cô là từ chỗ kia biết được tin tức.
Cố Hoài Nam gật đầu, muốn nói lại thôi, Diệp Tích Thượng kiên nhẫn đợi cô.
Cho tới bây giờ bọn họ cũng là như vậy, Diệp Tích Thượng nhìn qua cũng không phải là nguyện ý đem thời gian tùy ý lãng phí vô ý nghĩa trên người, anh đối với hết thảy đều có được kế hoạch tính toán rất nghiêm khắc, hết lần này tới lần khác đối với cô rất có kiên nhẫn. Mỗi lần Cố Hoài Nam bởi vì chuyện gì đó mà do dự, anh sẽ yên lặng đợi cô có đầy đủ thời gian suy tư.
Càng cùng anh chung đụng, Cố Hoài Nam càng cảm giác người người đàn ông này thật tốt, thật trân quý, hiếm có như vậy. Anh tựa như, cô trong lúc vô tình nhặt được một khối bảo vật, vừa bắt đầu không cảm thấy có nhiều quan trọng, mà hôm nay thời gian lưu chuyển, ban đầu nhặt được cô hơn nữa cho cô một lần trọng sinh bên người đàn ông này, cô cũng đã là Thiên Quân không đổi.
"Thấy tận mắt, em bởi vì Trần Nam Thừa. . . . . . Tìm cái chết." Cố Hoài Nam hơi hơi dừng lại, hay là nói ra, những chuyện này ở trước mặt Diệp Tích Thượng cũng không phải là bí mật, là chính cô cố ý trốn tránh đối mặt. "Ngày hôm đó kết hôn không chịu trách nhiệm chạy trốn năm năm, em còn mê hút thuốc lá và uống rượu, dùng lời nói chua ngoa – soi mói – tùy hứng với anh, dùng hết lời nói điêu ngoa ương ngạnh không tuân theo quản giáo."
Cô cau lỗ mũi, "Trên người em nhiều tật xấu như vậy, tại sao anh hoàn toàn nguyện ý rất tốt với em?"
Diệp Tích Thượng nâng cao lông mày, phân biệt rõ: "Nói như vậy. em quả thật không ít tật xấu." Thấy cô trừng mắt, lập tức sửa miệng. "Anh nói rồi, sẽ không ủy khuất khi gả cho cô gái của anh."
"Nói đúng là, nếu như người anh cưới không phải là em, bất kể cưới người nào, anh cũng sẽ đối tốt với cô ấy như vậy?"
Lời của cô chua chua, Diệp Tích Thượng làm sao nghe không hiểu, trong mắt lại như cũ chứa đựng ý cười, vuốt cằm. khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hoài Nam nhất thời quạt lên, hung hăng dựng đứng với anh. "Có phải anh dụ dỗ cô gái hay không? Loại thời điểm này chỉ biết đối tốt với em, ngoại trừ em ra các cô gái khác đều là cấp bậc kẻ địch, phải tàn nhẫn lãnh khốc vô tình! Anh chọn em phải chịu trách nhiệm với em! Em có nhiều khuyết điểm hơn nữa anh đều không được ghét bỏ em, không cho ghét bỏ!"
Mỗi lần Cố Hoài Nam nói lời bàn mọi việc như thế, Diệp Tích Thượng đều có thể nhìn ra phía sau mặt hung hãn của cô là sợ hãi cùng nhát gan. Ở sâu trong đáy lòng cô, có người người nhát gan Cố Hoài Nam không ngừng đang cùng mình nói không nên động tâm, không nên lệ thuộc vào, không nên yêu, có thể anh giống như Trần Nam Thừa đem cô bưng lên cao nhất sau đó lại đem cô té xuống, có giống như Cố Minh Triết cùng Tuyên Dung cuối cùng nhìn qua cô vĩnh viễn sẽ không bằng Cố Hoài Tây.
Diệp Tích Thượng đem thân thể cô hướng trong ngực của mình gần hơn mấy phần, cúi đầu môi khẽ cọ trên mi tâm cô. "Em sai rồi." Dứt lời đè tay nhỏ bé lại muốn xù lông của cô lại, nắm giữ trong lòng bàn tay. "Không phải là anh chọn em, mà là em chọn anh, chọn anh sẽ chịu trách nhiệm với em, cho dù anh cũng không phải là người khác, Diệp phu nhân. Về phần Trần Nam Thừa, anh nói rồi sẽ giúp em quên mất anh ta, nhưng tâm là mình em, cuối cùng vẫn cần dựa vào năng lực của một mình mà thôi, mà không phải anh đem em túm ra, có nguyện ý bước ra một bước này hay không là do em quyết định, anh chờ."
Diệp Tích Thượng cần chính là chân chính giữ lại chứ không hề ép Cố Hoài Nam, không phải là ứng phó cùng cô cho có lệ, cũng không phải là nhất thời tham luyến cùng dựa vào. Anh là phao cấp cứu của cô, nhưng không phải là hoa anh túc của cô, chỉ sợ trong lòng cô còn có một chút do dự cùng cố kỵ, Diệp Tích Thượng cũng sẽ không công phá phòng tuyến kia của cô.
Cố Hoài Nam sợ run một trận mà, ngửa đầu tìm được môi của anh hôn một chút sau đó ôm anh thật chặt, đầu gối ở trên vai anh lặng lẽ rớt nước mắt, ngoài miệng nhưng nửa thật nửa giả nói giỡn. "Em sẽ chịu trách nhiệm với anh, tuyệt không để cho người khác cướp đi."
Diệp Tích Thượng nhẹ cong môi, nghe Cố Hoài Nam hút hút lỗ mũi, ồm ồm nói chuyện: "Đúng rồi, cha gọi điện thoại nói Tiểu Diệp Tử gửi đồ đến, vừa lúc nên trở về cùng cha ăn cơm, đến lúc đó đừng quên cầm."
"Ừm."