"Tôi ở đâu cũng không chậm trễ công việc của mọi người, làm việc cho tốt là được."
Bước chân của người đàn ông vẫn đi về phía trước không ngừng, thân thể nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Phó Tuyết Thảo, người phụ nữ cắn môi dưới, không cam lòng nhanh chóng bước theo.
"Anh Thanh, buổi sáng...!Tin tức trên mạng anh đã xem chưa?”
"Chuyện tin tức Lưu Nam sẽ nói với tôi, nếu không còn chuyện gì nữa thì cứ làm việc đi!” Người đàn ông đi đến cửa phòng làm việc, cũng không nhìn cô ta, đẩy cửa đi thẳng vào.
"Anh Thanh..." Phó Tuyết Thảo vừa phun ra một chữ, liền bị tiếng đóng cửa của người đàn ông ngắt lời.
Cô ta khẽ giật mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ phẫn hận.
Đúng lúc Lưu Nam cầm tài liệu đi tới, trông thấy cô ta, khách khí cười một tiếng: "Cô Phó!”
Lúc anh ta đang muốn gõ cửa thì Phó Tuyết Thảo bỗng nhiên kéo cánh tay anh ta đi đến một góc khuất: "Triệu tổng không phải đến công ty từ sáng sớm sao? Cả buổi sáng lại đi ra ngoài làm gì vậy?”
Lưu Nam liếc mắt nhìn vào chỗ quần áo bị cô ta kéo, hơi nhíu mày, bình tĩnh gạt tay cô ta ra, cười nhạt một tiếng: "Cô Phó, buổi sáng Triệu tổng làm gì sao tôi có thể biết được, tôi cũng không đi cùng!”
"Anh không phải thư ký của anh ấy sao? Lịch trình của anh ấy không phải do anh sắp xếp?” Ánh mắt Phó Tuyết Thảo lạnh lẽo.
Vẻ mặt Lưu Nam vẫn không thay đổi: “Tôi sắp xếp lịch trình làm việc của anh ấy, không có quyền hỏi đến việc riêng của Triệu tổng, nếu như cô Phó muốn biết, có thể đến hỏi anh ấy!”
Nói xong, anh ta lễ phép gật đầu, chuẩn bị quay trở lại.
Phó Tuyết Thảo nheo mắt, bỗng nhiên chặn anh ta lại, môi đỏ mím lại, trầm thấp hỏi: "Có phải anh ấy đã biết chuyện Lương Hạnh ở bên Doanh Tín rồi không?”
Cô ta hoàn toàn không cảm thấy Lưu Nam ở trước mặt này ngu ngốc, làm việc ở Doanh Tín nhiều năm như vậy, nhận việc ngay khi cô ta rời đi, cô ta hoàn toàn có thể khẳng định anh ta biết đến sự tồn tại của Lương Hạnh.
Lưu Nam ngước mắt nhìn cô ta, cười giống như không cười nói: "Tin tức đăng trên mạng không phải để cho mọi người xem sao? Cô Phó cũng có thể nhìn thấy, tại sao Triệu tổng lại không nhìn thấy?”
Tâm trạng Phó Tuyết Thảo hơi thả lỏng một chút, mi tâm lộ ra một tia khinh thường, cười nhạt: "Thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài, ngày thường thật đúng không nhìn ra cô ta là loại người như vậy!”
Lưu Nam giật giật khóe môi: “Cô Phó, Triệu tổng tìm tôi có việc, tôi phải đi trước!”
Dứt lời, Lưu Nam lách qua cô ta, đi về phía văn phòng.
Ánh mắt Phó Tuyết Thảo lóe lên vẻ mừng rỡ, khóe môi cong lên, quay người lắc mông chậm rãi rời đi.
Lưu Nam báo cáo xong công việc, nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc cung kính mở miệng: "Quản lý Trịnh, đại diện bộ phận tiếp thị Doanh Tín tiếp nhận công việc của cô Lương tới lấy tài liệu, nói muốn gặp ngài một chút!”
"Không gặp." Người đàn ông không ngẩng đầu, vẻ mặt không có bất cứ sự thay đổi nào.
Lưu Nam gật đầu: "Được."
Ngay khi anh ta quay người bước đi, giọng nói trong trẻo của người đàn ông đột nhiên vang lên: "Tìm thời gian định ngày hẹn gặp Quý tổng của Doanh Tín một chút!”
Lưu Nam khẽ giật mình: "A a, được, tôi lập tức đi sắp xếp!”
Lập tức, anh ta lại nghĩ tới điều gì đó, thận trọng nói: "Những bản nháp tung tin tức ngài và cô Lương ở trên mạng, có cần tìm bộ phận PR xử lý một chút không?”
Triệu tổng của anh ta rõ ràng là vẫn rất quan tâm đến cô Lương, công khai chửi bới như vậy, còn bị cách chức, sao anh có thể thờ ơ.
"Không cần, cậu đi đi." Triệu Mịch Thanh thản nhiên trả lời.
Lưu Nam cũng không nói nhiều, gật đầu, rời đi.
Cửa đóng lại, điện thoại trong tay người đàn ông vang lên.
Triệu Mịch Thanh liếc mắt nhìn qua, cầm điện thoại đến bên tai: “Alo, mẹ!”
"Con về Nam Thành à?" Mặc dù Mẹ Triệu đangnghi vấn, nhưng giọng điệu đã khẳng định.
"Ừm." Người đàn ông cũng không phủ nhận.
"Lại là vì người phụ nữ kia?" Giọng nói của mẹ Triệu rõ ràng đã có chút tức giận.
Người đàn ông nhíu mày: "Con đang bận, chuyện này trở về con sẽ giải thích với mẹ!”
"Còn có cái gì để giải thích?" Mẹ Triệu hoàn toàn nổi giận: "Con vì cô ta, bây giờ đến ngay cả công việc cũng mặc kệ, con đặt Long Đằng ở đâu, đặt ba con ở đâu?”
Khuôn mặt Triệu Mịch Thanh trở nên lạnh lẽo, hơi thở không có chút nhiệt độ: “Mẹ, mẹ cảm thấy con đã lớn thế này mà vẫn không xử lý tốt được việc công và việc riêng?”
"Nếu con có thể xử lý tốt thì sẽ không đột nhiên đem công việc chuyển đến Nam Thành, chuyện lẫn lộn đầu đuôi gần đây con làm còn ít sao?” Mẹ Triệu giận dữ, hận không thể đứng ở trước mặt anh và chỉ vào cái mũi anh để chỉ trích: "Bây giờ người phụ nữ kia đang nhiễu loạn tâm trí của con, khiến con hoàn toàn không quan tâm đến những việc khác, ngay cả lời khuyên của mẹ con cũng khoogn nghe lọt!”
Người đàn ông đưa tay nhéo nhéo mi tâm, giọng nói trầm thấp: "Mấy tháng sau này quan trọng hơn, con sẽ không mặc kệ cô ấy, chuyện của công ty mẹ cũng không cần quan tâm!”
"Triệu Mịch Thanh!" Cơn tức giận của Mẹ Triệu càng tăng lên, trực tiếp cáu kỉnh gọi tên anh: “Con muốn làm mẹ tức chết sao? Những thứ trên mạng kia có phải con không thấy? Bên cạnh cô ta có nhiều người đàn ông không rõ ràng như vậy, đến bây giờ con còn chưa rõ sao? Đứa bé kia căn bản không phải của con!”
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Mịch Thanh càng thêm lạnh lẽo, giọng nói càn thêm lạnh nhạt: "Không phải như mẹ nhìn thấy đâu, những cái đó đều không phải tin tức thật, con đã cho người đi xử lý rồi, nếu có người nói gì với mẹ, con hi vọng mẹ có chút năng lực sáng suốt!”
"Con nói mẹ không phân biệt được đúng sai? Mẹ cũng không phải người già ngu ngốc đâu, người phụ nữ kia là ai, bây giờ mẹ biết rất rõ, người bị lừa váng đầu mất não chính là con!” Lời nói của Mẹ Triệu cay nghiệt sắc bén, khiến cho người ta có thể cảm nhận được lửa giận ngay lúc này của bà ta.
Không chỉ vì những tin tức ở trên mạng đó, càng nhiêu hơn chính là vì người con trai mình nuôi nấng nhiều năm như vậy, bây giờ lại vì một người ngoài mà tranh cãi với bà ta, anh về Nam Thành không phải vì Long Đằng, cũng không phải vì người mẹ này, mà là vì hai đứa trẻ không biết tên đó.
Lúc này bà ta tức giận bao nhiêu thì trái tim lạnh lẽo bấy nhiêu.
Ngoại trừ sắc mặt Triệu Mịch lạnh lẽo một chút thì giọng điều từ đầu đến cuối vẫn không nóng không lạnh, không buồn cũng không tranh cãi với bà ta, anh bình tĩnh nói: “Cố ấy có lừa dối con hay không, điều này tự con biết, ngược lại là mẹ, đừng để bị lợi dụng còn giúp người ta đếm tiền!”
Ngay sau đó anh cúi đầu lật phần tài liệu trước mặt, rồi nói: “Con còn phải bận việc, nếu mẹ không còn việc gì khác thì con cúp máy trước!”
Không đợi bên kia đáp lại, anh cụp mắt tắt điện thoại đặt sang bên cạnh, đáy mắt có chút thâm trầm.
Sự hiểu lầm của mẹ anh đối với Lương Hạnh rõ ràng sâu hơn so với tưởng tượng của anh.
Đang lâm vào suy nghĩ, người đàn ông bị tiếng rung của điện thoại kéo tâm trí lại.
Anh liếc mắt, ấn vào nút kết nối, bình thường nói: “Alo!”
"Triệu tổng, tài khoản của vợ Hàn Dương gần đây được chuyển đến một khoản không nhỏ!”
"Từ nơi nào chuyển đến?" Ánh mắt Triệu Mịch Thanh ngưng tụ.
Hàn Dương là quản lý cấp cao của Long Đằng, tài khoản cá nhân của ông ta được công khai minh bạch trong nội bộ công ty, chỉ cần có khoản không đúng sẽ rất dễ bị phát hiện, những năm này ông ta nhận những số tiền kia, sở dĩ có thể trốn qua nhiều ánh mắt như vậy, rõ ràng là có cách riêng của ông ta.
Nghiêm Minh: "Là chuyển khoản nặc danh, tôi đã điều tra tài khoản kia, nó đứng tên Phó Tuyết Thảo!”.
Danh Sách Chương: