Cô liếc mắt về phía mắt cá chân được quấn băng gạc màu trắng của người phụ nữ trên giường bệnh, trong lòng lập tức sáng tỏ.
Sau đó, cô chậm rãi rời mắt khỏi người Triệu Mịch Thanh, cười nhạt nhìn Tề Hàm: “Cô Tề, cô vẫn ổn chứ?”
Ý cười nơi đáy mắt khó có thể đoán được, nụ cười trên môi Tề Hàm lập tức đông cứng, nhưng cô ta vẫn có thể ung dung đối phó: “Không có trở ngại gì quá lớn, chỉ là bị trật chân khi xuống cầu thang thôi.
Mất công cô Lương phải chạy đến đây một chuyến, làm phiền cô rồi!”
Lương Hạnh mím môi, thuận thế liếc nhìn Triệu Mịch Thanh đã đi đến bên cạnh mình từ lúc nào không biết.
Cô kéo lấy tay anh, cười nhẹ một tiếng: “Cô Tề nghĩ nhiều rồi, tôi đến tìm Mịch Thanh, tiện thể thăm cô mà thôi.”
Nói xong, cô lập tức đảo mắt, ngay sau đó tầm mắt rơi vào một người đàn ông xa lạ phía bên kia.
Ý cười nơi khóe môi người đàn ông không rõ ràng, cùng với đôi mắt dài và hẹp.
Lúc này, anh ta đang nghiêng người dựa vào ghế, cả người tỏa ra khí chất lười nhác, ngược lại có vài phần giống với Cố Thời.
Chỉ là cảm xúc nơi đáy mắt được anh ta che giấu nhiều hơn.
Cả quá trình mắt đối mắt với Lương Hạnh, ý cười ở khóe môi anh ta càng sâu hơn, hơn nữa còn mang theo hứng thú mê hoặc.
Lương Hạnh thu lại ánh nhìn, nở nụ cười như cũ: “Anh đây là?”
Tuần Tráng nghe vậy thì đứng lên, giơ một tay về phía Lương Hạnh, mỉm cười xán lạn: “Tuần Tráng, bạn trai của Tề Hàm.”
Trong mắt Lương Hạnh lập tức xẹt qua tia nghi ngờ, nhưng cô lại không hề có ý đưa tay ra bắt lấy tay anh ta.
Triệu Mịch Thanh im lặng nãy giờ lại giống như lơ đãng phủ tay mình lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cô, rồi nở nụ cười nhạt: “Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị ngài Tuần vừa đưa ra, nhưng hiện giờ tôi và cô ấy còn có việc, chúng tôi xin phép đi trước.”
Dứt lời, anh dắt theo Lương Hạnh, sải bước rời khỏi phòng bệnh.
Nào ngờ mẹ Triệu ở phía sau lại đột nhiên bước tới, chặn đường đi của hai người họ: “Đi gì mà đi, Hàm Nhi vì tôi nên mới bị thương, sao con có thể vô lương tâm như vậy, nói đi là đi ngay?”
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh lập tức chùng xuống, cả người đứng thẳng, chỉ là bàn tay nắm lấy tay Lương Hạnh của anh từ đầu đến cuối vẫn mang theo sức lực không mạnh cũng không nhẹ.
“Mẹ, nếu cô ta cần bồi thường thì có thể nêu ra với con bất cứ lúc nào.
Không cần phải kéo con đi theo ngồi bên cạnh làm gì cả.
Dù sao cô ta cũng có bạn trai ở cạnh rồi, mẹ làm vậy có phần hơi quá đáng.”
Lời nói của Triệu Mịch Thanh khiến sắc mặt mẹ Triệu thay đổi.
Tuần Tráng ở phía sau nghe thấy lời này, cũng đưa mắt nhìn Tề Hàm, sau đó chậm rãi mở miệng: “Ngược lại tôi cũng không để ý lắm.
Dù sao thì ngài Triệu và Hàm Hàm cũng là bạn cũ của nhau.
Đúng lúc chiều nay tôi có hẹn với một khách hàng quan trọng, giao Hàm Hàm cho ngài Triệu chăm sóc, tôi cũng khá yên tâm.”
Không đợi Tề Hàm trả lời, mẹ Triệu giống như nắm ngay được cơ hội tốt, lập tức lên tiếng: “Nhìn thấy chưa, cậu Tuần bận việc, con chăm sóc người ta thay mẹ đi.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lương Hạnh chợt tối đi, nhưng cô lại mỉm cười, nhìn Tuần Tráng: “Cậu Tuần thật rộng lượng!”
Bước chân đang vội vã muốn rời đi của Tuần Tráng lập tức dừng lại.
Nghe vậy anh ta bèn nhìn sang Lương Hạnh.
Đúng lúc này, nghe thấy mẹ Triệu quát mắng một tiếng: “Cô câm miệng lại cho tôi!”
Triệu Mịch Thanh nhíu chặt lông mày, sức lực trên tay càng tăng thêm mấy phần, đáy mắt cũng tràn đầy tức giận: “Xin lỗi, thái độ này của ngài Tuần, sợ là cũng không thật lòng đối đãi với người khác.
Nếu anh bận việc thì lát nữa tôi sẽ bảo người tìm hai y tá đến đây.”
Không gian trong phòng đột nhiên nồng nặc mùi thuốc súng.
Thấy tình huống này, Tề Mặc vẫn im lặng nãy giờ chợt lạnh lùng lên tiếng: “Đừng cãi nhau nữa, hai người đi cả đi.”
Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh hơn.
Mẹ Triệu thở hổn hển chỉ ngón tay về phía Triệu Mịch Thanh, khóe miệng khẽ giật giật, nói không nên lời.
Sau đó bà quay sang nhìn Lương Hạnh bằng ánh mắt u ám, lạnh lẽo.
Thấy mẹ Triệu vẫn cố chấp như vậy, Tề Hàm lập tức đưa mắt tới, đáy mắt ngập tràn tia khinh thường: “Tôi không cần ai phải chăm sóc mình cả, tránh cho có người cảm thấy động cơ của tôi không đứng đắn.”
Dừng lại một chút, sau đó cô ta đưa tay về phía Tuần Tráng.
Đợi đến khi người đàn ông nghiêng người, nắm lấy tay mình, cô ta mới bình thản lên tiếng: “Anh cũng đi làm việc của mình trước đi.
Em không yếu ớt đến nỗi một vết thương nhỏ cũng cần người phải chăm sóc.”
Thấy người trong phòng vẫn đứng im, cô ta lại nhìn về phía Triệu Mịch Thanh: “Không cần phải làm vậy đâu, thật ra em cũng không muốn chạm mặt với anh.
Có một số lời, chúng ta đã nói rõ ràng với nhau vào tối hôm đó rồi, không phải sao?”
Tối hôm đó?
Suy nghĩ trở nên rối bời, dường như có một mùi nước hoa quen thuộc xộc vào xoang mũi, đối chiếu với ký ức tối hôm đó.
ngôn tình hài
Lời này không biết vô tình hay cố ý, dường như đang nói cho người nào đó nghe.
Lương Hạnh hơi nhíu mày, khi sắp bước chân đi ra thì phát hiện ánh mắt người phụ nữ đột nhiên rơi lên người mình, đánh giá mình.
Ý khinh thường trên mặt cô ta càng rõ hơn: “Còn nhớ chuyện cô xảy ra tai nạn xe không? Lần này cô vội vã đến đây là muốn tìm chứng cứ gì đó sao? Có cần tôi chỉ tay lên trời thề thốt, cô mới tin giữa tôi và anh ấy thật sự không có gì không?”
Ý mỉa mai trong lời nói càng rõ ràng hơn, giọng điệu còn mang theo vài phần ấm ức, giống như thật sự vì Lương Hạnh đến đây mà cảm thấy bị áp bức và lăng nhục.
Gương mặt cô bất giác trở nên trắng bệch, cảm nhận được người đàn ông bên cạnh hơi nghiêng người, cô bèn nắm chặt cánh tay anh, dùng sức thêm mấy phần, khiến Triệu Mịch Thanh phải quay đầu lại nhìn cô.
Trong đầu đột nhiên hiện ra thứ gì đó: “Nghĩ lại thì quả thật tôi đã hiểu lầm rồi.
Hai ngày trước nghe dì nhà mình nói rằng gặp cô Tề trong siêu thị và cô có hỏi dì ấy về sữa bột cho trẻ em.
Mới đầu tôi còn không tin, nhưng bây giờ xem ra, thật sự là chuyện tốt?”
Dứt lời, bỏ qua vẻ kinh ngạc hiện ra nơi đáy mắt người phụ nữ, cô nhìn chằm chằm chiếc bụng dưới bằng phẳng của cô ta.
Ngay sau đó bèn mỉm cười, nhìn Tuần Tráng: “Ngài Tuần, chúc mừng anh.
Đợi đến ngày vui đó, nếu anh bằng lòng mời tôi một ly rượu mừng thì càng tốt, tới lúc đó, tôi nhất định sẽ nhận tội trước mặt anh.”
Sắc mặt Tề Hàm lập tức trắng đi vài phần, nhưng lại không hề phủ nhận, giống như không ngờ ngay đến cả chuyện này Lương Hạnh cũng biết.
Đợi đến khi phản ứng lại, muốn phản bác thì sắc mặt Triệu Mịch Thanh đã hoàn toàn tối đi.
“Em nói thật?” Theo bản năng cảnh giác, nhìn về phía Tề Hàm, chủ đề liên quan hiện giờ chính là điểm mấu chốt.
Nếu cô ta có ý thăm dò, nghe ngóng, Triệu Mịch Thanh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra.
Tề Hàm khẽ vuốt ve bụng dưới, nhất thời có cảm giác đã đâm lao phải theo lao.
Đúng lúc này, cô ta nghe thấy giọng nói ôn hòa của Tuần Tráng vang lên bên tai: “Dù sao cũng chưa đến một tháng, vốn còn muốn che giấu, đợi đến khi cái thai ổn định hơn một chút sẽ nói với mọi người.
Nào ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, xem ra cũng giấu không nổi nữa rồi.”
Đáy mắt lộ ra tia vui mừng, anh ta nghiêng người, hôn lên trán Tề Hàm: “Sau này muốn đi đâu thì phải nói với anh, đừng một mình chạy loạn khắp nơi, khiến người khác nghi ngờ.”
Năm ngón tay lập tức siết chặt lại, hồi lâu sau cô ta mới mỉm cười, nhìn thẳng vào Lương Hạnh: “Em cũng không ngờ sẽ có chuyện trùng hợp như vậy…”
Lương Hạnh sững sờ, thấy chuyện đang đi theo hướng mình không ngờ tới.
Cô khẽ động khóe môi, nhưng lại không nói gì.
Mẹ Triệu ở phía sau dường như càng bất ngờ hơn, đáy mắt ngập tràn bi thương: “Hàm Nhi, chuyện này là thật sao?”
Tề Hàm cắn chặt răng: “Bác gái, cháu đã nói với bác, cháu và anh Mịch Thanh đã không còn khả năng nữa rồi.
Cháu đến thăm bác chỉ vì cháu lo cho bác mà thôi…”
Mẹ Triệu dường như rất khó chấp nhận, miễn cưỡng duy trì vẻ bình ổn, đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi trở về, cánh cửa lập tức vang lên tiếng “Rầm”, chặn hai người đi ra cùng ở bên ngoài cửa.
Đợi đến khi họ đã rời đi, trong sự yên tĩnh của căn phòng, Tề Hàm tức giận ném chiếc gối trong tay, trúng ngay ngực người đàn ông: “Anh đang nói vớ va vớ vẩn gì thế?”
Tuần Tráng đứng thẳng, để mặc chiếc gối rơi bên chân mình, chậm rãi mở miệng: “Không nói như vậy, sao em có thể vượt qua cửa ải này? Triệu Mịch Thanh là người rất cẩn thận.
Nếu anh ta biết chuyện em đang nghi ngờ thì liệu có gặp lại em nữa không?”
Người đàn ông thản nhiên phân tích, trong cả quá trình không để lộ bất cứ dấu vết che giấu tâm cơ của mình..
Danh Sách Chương: