Mục lục
Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Ừm, là do chúng tôi quá bất cẩn." Lương Hạnh nói: "Gần đây tôi không liên lạc với cậu được, công việc thế nào rồi?"
Mục Điệp nhìn bà Qúy, cười nói: "Vẫn tốt, Sếp Quý rất quan tâm tôi, có lẽ cũng là nhờ tSếp Triệu mà tôi được quan tâm."
Khóe miệng Lương Hạnh khẽ nhếch: "Là do cậu thông minh, người khác giúp đỡ cũng có hạn thôi.

Đúng rồi tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, cảnh mùa thu ở quê cậu có đẹp không? Sau khi trở về tôi vẫn nhớ mãi, sau khi sinh con xong tôi muốn đến đó sống một thời gian."
Mục Điệp siết chặt ngón tay trong túi quần, nhưng trên mặt lại không chút xao động, nhanh chóng trả lời: "Mùa thu rất đẹp, lần sau tôi đưa chị đi."
Lương Hạnh tỉnh bơ, chớp chớp mắt: "Để Mịch Thanh đưa tôi đi được rồi, lúc nào cũng làm phiền cậu thì không hay lắm."
Vẻ mặt Mục Điệp hơi cứng lại, bà Qúy cũng nói: "Đúng vậy, cô Lương sinh con, đương nhiên là một nhà đi nghỉ phép rồi, cậu đi theo làm gì."
Anh ta gãi gãi đầu, ngượng nghịu cười: "Tại tôi nói chuyện không dùng não, chị Hạnh chị đừng để ý nhé."
Lương Hạnh cười lắc đầu, đỡ eo, đứng một hồi cũng mệt, ba người cùng nhau trở về phòng bao.

Thấy cô hơi mệt, người đàn ông đưa tay ra ôm cô, để cô ngồi bên cạnh mình.
Chạm vào bàn tay ấm áp khô ráo của anh, mới vừa rồi còn thấy hốt hoảng liền ổn định lại, cô mỉm cười với anh.
Triệu Mịch Thanh theo bản năng sững sờ một chút, đã lâu rồi anh mới thấy cô cười với mình từ tận đáy lòng, trong tình huống thình lình này, theo trực giác nhìn Qúy Tín, mà Qúy Tín thì đang ăn.
Lương Hạnh hiếm khi thấy anh bớt đi vẻ trầm ổn và chững chạc, nụ cười của cô càng sâu hơn.
"Khụ...!khụ..." Qúy Tín ho khan một tiếng, nhưng hai người đối diện không hề nhận ra.
Tròng mắt Mục Điệp chuyển động, vẻ mặt thay đổi khó lường.
Khi phản ứng lại thì Lương Hạnh liền đỏ mặt, cả căn phòng bao rất yên tĩnh, nhưng người đàn ông lại giống như không hiểu, bắt đầu nói chuyện.
"Sếp Triệu, mảnh đất ở Kinh Đô của Long Đằng nằm ở vị trí rất đẹp, không biết cậu dự định quy hoạch thế nào?" Ba câu mà Qúy Tín nói ra không tách khỏi công việc.
Triệu Mịch Thanh không có ý định giữ bí mật, ngay lập tức nói: "Vì mảnh đất này cũng để lâu rồi nên dự định quy hoạch phân khu, chắc sẽ có những nơi mà Doanh Tín có hứng thú.

Nhưng để hoàn thành nó cũng phải mất hai đến ba năm, Sếp Quý không cần gấp."
Qúy Tín lắc đầu: "Trụ sở chính đã có kế hoạch chuyển dần trọng tâm sang ngành công nghiệp điện tử mới, mà trọng điểm là phát triển ở Kinh Đô.

Tôi cũng có hứng thú với phương diện này, cho nên phải căn nhắc sớm, nếu không sao có thể tránh được những thành phần tinh anh ở trụ sở chính."
Triệu Mịch Thanh trong lúc lơ đãng liếc sang Mục Điệp, thấy anh ta đang lặng lẽ ăn mà không nói lời nào.
"Có thể bảo trợ lý của ông nói thử cách nhìn của mình xem, nếu đã dự dịnh đi theo ông thì chắc chắn đã cân nhắc đến chuyện này rồi."
Đột nhiên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Mục Điệp.
Nếu là người bình thường thì sợ rằng không lo sợ thì chính là hốt hoảng không chịu nổi, nhưng chỉ thấy anh ta thoáng ngạc nhiên, bình tĩnh đặt đũa xuống, chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi đã căn nhắc đến suy nghĩ của Sếp Quý, nếu muốn phát triển ở Kinh Đô thì việc nhận được sự hỗ trợ kinh phí của trụ sở chính là rất quan trọng, nhưng đối với chi nhánh mà nói thì có chút khó khăn, nếu chúng ta tìm được dự án tốt và có thể tự lực cánh sinh thì bọn họ sẽ không có lý do gì để phản đối.

Khi đó, chúng ta sẽ có nhiều sự tự do hơn, nhưng mà, cái dự án tốt này...!"
Anh ta đưa mắt nhìn Triệu Mịch Thanh.

Đối tác hợp tác tốt nhất ngoài Long Đằng ra e rằng sẽ tìm không được người thứ hai.
Qúy Tín hiểu ra, ý chính là phải ôm chặt đùi Triệu Mịch Thanh.
Triệu Mịch Thanh khịt mũi, nói với Qúy Tín: "Người mà tôi giới thiệu cho ông không tồi, đúng không?"
"Không tồi không tồi, sao có thể tồi được! Một thanh niên trẻ triển vọng trong tương lai!" Vừa nói ông ta vừa nâng ly kính Triệu Mịch Thanh một ly.
Đặt ly rượu xuống, người đàn ông đột nhiên hỏi: "Nhưng mà dựa vào đâu mà trụ sở chính có thể cho phép các người tự do hoạt động? Sau này có thể tách khỏi bọn họ mà solo không?"
Mục Điệp nở nụ cười như có như không, anh ta nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Chỉ cần chúng tôi có khả năng làm được chuyện này thì bọn họ có muốn khống chế cũng không được, đến lúc đó cùng lắm là đổi tên công ty thôi."
Qúy Tín nghe xong thì giật mình, đổi tên...
Cái tên nhóc này cái gì cũng dám nói, ý tưởng này ông ta chưa từng nghĩ đến.
Triệu Mịch Thanh mặt không chút gợn sóng, nâng ly rượu lên, lạnh nhạt nói: "Hi vọng một ngày nào đó sẽ như cậu nói."
Lương Hạnh cảm thấy bầu không khí giữa họ hơi căng thẳng, dáng vẻ của Mục Điệp cũng làm cô ngạc nhiên.
Sự hiểu biết và gan dạ như vậy không ngờ được nói ra từ trong miệng cậu ta.
Sau khi ăn cơm xong, Qúy Tín hơi say được bà Qúy kéo lên xe, Mục Điệp muốn về nhà nên không đi cùng họ.
“Chúng tôi tiễn cậu một đoạn.” Giọng Triệu Mịch Thanh rất ôn hòa, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Mục Điệp khoác khoác tay, cười lộ ra hàm răng trắng bóc: "Hôm nay cảm ơn Sếp Triệu chiêu đãi, căn nhà mà ngài tìm giúp tôi cách đây không xa lắm, tôi tự về tiện thể hóng gió một lát."
“Vẫn nên để chúng tôi đưa cậu về, trời sắp tối rồi.” Lương Hạnh đã mở cửa xe.
"Không cần đâu, các người mau về đi", anh ta vịn cửa xe thay cô, để cô ngồi vào trong, sau đó nói: "Chị, dưỡng thai cho tốt rồi sinh hai đứa mập mạp nhé, đến khi đó tôi sẽ dẫn chúng đi chơi."
Lương Hạnh thấy anh ta nói rất nghiêm túc, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, lúc này chân thành hy vọng người đó không phải là anh ta.
Trên đường trở về, trên người người đàn ông bên cạnh nồng nặc mùi rượu, mấy cửa kính ô tô hạ xuống, gió thổi vào làm rối tung mái tóc của anh.
“Lạnh không?” Người đàn ông hỏi.
Lương Hạnh lắc đầu, quay đầu lại vừa vuốt tóc vừa nói: "Em hỏi cậu ta chỗ cậu ta đưa em đi lần trước, hình như có gì đó không đúng, có thể đi kiểm tra.


Em nhớ...!Lúc đó cậu ta còn nói có một người hàng xóm làm bác sĩ quanh năm sống bên ngoài."
“Vậy là em đã đi rồi?” Người đàn ông nhìn cô.
Lương Hạnh mấp máy, biết mình đuối lý, im lặng không nói nữa.
Thả chậm tốc độ xe, rẽ vào một góc, mới nói tiếp: "Từ cách trò chuyện và hiểu biết của cậu ta trông không giống với một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, ngược lại môi trường sống còn rất tốt, còn có…"
Thấy anh khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn sang.
"Em có phát hiện cậu ta có yêu cầu rất cao với việc ăn mặc không?"
Câu hỏi này khiến Lương Hạnh giật mình.
Vì cô từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp nên sẽ không cảm thấy kỳ quái khi thấy người khác giống mình, bấy lâu nay thật sự không để ý đến chuyện này, nhưng bây giờ nghĩ đến thì đúng là có chú trọng cách phối đồ hơn những thanh niên bình thường nhiều.
“Ý anh là?”
"Nhưng điều này cũng chưa chắc thân thế cậu ta nói là giả.

Nếu Tống Nhiễm hào phóng với cậu ta thì sẽ chắc chắn không đời nào để cậu ta sống cực khổ." Người đàn ông cười như không cười.
Lương Hạnh run lên, tại sao Tống Nhiễm lại làm như vậy?
Trong đầu bất giác nghĩ đến mấy thứ hỗn độn đến xuất thần.
Người đàn ông bên cạnh cô đột ngột duỗi tay ra mát xa cổ cô, môi mỏng mỉm cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia giễu cợt: "Nghĩ gì thế? Nói tôi biết đi.".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK