Lời nhắc nhở của Cung Kì đã để Bé Mèo yên tĩnh lại, im lặng nhét điện thoại vào trong túi rồi sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh bể cửa sổ tìm kiếm cái gì đó trong cái cặp.
Cố Thời thấy thế thì nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ rồi cũng đứng dậy: “Ngày hôm nay không còn thời gian nhiều lắm, tôi về trước đây.
”
Cung Kì đang đọc một trang cuối cùng của quyển sách, nghe nói vậy thì ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhìn anh ta một cái: “Về đâu?”
“Về nhà.
” Động tác nhấc chân đi khỏi của người đàn ông dừng lại, lại chỉ vào đồng hồ trên cổ tay của Cung Kì: “Đã đến giờ rồi.
”
Sự gấp gáp nho nhỏ này bị Cung Kì nhìn thấy, cô ta bất động thanh sắc khép quyển sách lại, cau mày nói toạc ra: “Đi đón con mèo nhỏ nhà anh tan làm có đúng không?”
Cố Thời cũng không giải thích cái gì, lời nói đến cổ họng rồi lại liếc nhìn về phía Bé Mèo trong một góc, cũng không thể không im lặng nuốt xuống.
Dựa vào trí thông minh của Cung Kì, không khó để có thể phỏng đoán, mấy ngày nay cứ như thế này, vị cô Bao ở trong nhà của Cố Thời sợ đã sớm như ngồi trên bàn chông, trong lòng không thoải mái, muốn tìm gì đó để bù đắp hoặc là xác nhận cái gì đó.
Nghĩ đến đây, cô ta liền cong môi nở một nụ cười, trong lòng lại sinh ra cảm xúc muốn so sánh, vô cùng không nói đạo lý mà ngăn cản bước chân của đối phương: “Ai nói là anh có thể đi?”
Cố Thời nghe vậy, lại "haiz" một tiếng, giống như là không thể hiểu, nhưng mà lại đối diện với biểu cảm nhẹ nhõm của Cung Kì, anh ta lại nhanh chóng thua trận, bất đắc dĩ thở ra một hơi: “Vậy để tôi đi ra ngoài một chuyến, một lát nữa sẽ trở về.
”
“Không được, âm thanh từ chối rất thẳng thắn, người phụ nữ dựa trên mép giường, tư thế rất thỏa mãn.
“Hai ngày nữa Bé Mèo phải đến trại trẻ mồ côi thăm bạn học của con bé, dự định phải xếp một nghìn con hạc giấy để làm quà mang theo.
Lúc đầu tôi có thể làm chuyện này, nhưng mà bất đắc dĩ là bây giờ không làm được rồi, cho nên chỉ có thể nhờ anh thôi, đến lúc đó anh đưa Bé Mèo tới đó, trước lúc đó, anh cũng phải xếp hạc giấy giúp cho con bé.
”
Người đàn ông đứng khoanh tay ở một bên nghe thấy lời nói này, dường như không thể tin được, đôi mắt run rẩy, trong đầu lại có ba chữ đang quanh quẩn! làm thủ công.
Sau đó, lại quay đầu hỏi cô bé: “Con đã gắp được bao nhiêu con rồi?”
Bé Mèo cười hì hì, lộ ra cái răng cửa, xoay người lại lấy một cái bình thủy tinh to lớn từ trong cặp, trong bình có mấy con hạc giấy đầy màu sắc bay tán loạn.
Cô bé cúi đầu xuống vội vàng đếm, cả nửa ngày sau, nụ cười lại càng sáng hơn, nâng cái bình thủy tinh cao hơn một chút: “Chú Cố Thời, cháu đã gấp được hai mươi con rồi ạ.
”
Người đàn ông tối mặt xuống, nắm đấm siết chặt, nhưng mà không thể trút giận.
Mà Cung Kì lại nở một nụ cười thắng lợi, để điện thoại di động qua một bên, lại đưa tay ra hiệu xin mời về phía cái bàn ở bên cạnh: “Còn có vấn đề gì khác không anh Cố?”
Đợi đến lúc Cố Thời và Bé Mèo cùng nhau ngồi xuống bàn, Cung Kì cũng mở máy vi tính ra chuẩn bị xử lý công việc còn sót lại vào ngày hôm nay, trong phòng bệnh to như thế hiếm khi yên tĩnh được mấy phút.
Nhưng mà cũng chỉ có mấy phút mà thôi, sau đó Cung Kì cau mày lại, không ngừng nghe thấy Bé Mèo nhỏ giọng thì thầm ở bên cạnh: “Chú Cố Thời, chú lại gấp sai rồi, chú Cố Thời ơi, chú cảm thấy nó có giống con hạc không ạ?”
Còn Cố Thời thì!
Cung Kì không cần ngẩng đầu lên thì cũng có thể nghe thấy được tiếng xuỵt nhỏ của anh ta, không bao lâu sau, giọng điệu của Bé Mèo lại càng trở nên ồm hơn nữa, giống như là bị người ta che miệng lại.
.
Danh Sách Chương: