Đúng như Lương Hạnh đang mong đợi, cô đi chưa được vài bước thì đã bị người đàn ông phía sau kéo lại.
Triệu Mịch Thanh thu lại ánh mắt như thỏa hiệp: "Lương Hạnh, em không nghe điều kiện của anh à?"
Một lần nữa anh ý thức được, người phụ nữ này không còn là Lương Hạnh trước đây, có thể tùy ý anh thâu tóm trong lòng bàn tay nữa.
Nhưng cảm giác mất mát và hốt hoảng không xác định này, ngược lại khiến anh có chút chìm đắm trong đó và không thể tự kiềm chế được.
Lương Hạnh hơi nhướng mày, kiên nhẫn nghe anh nói thêm: "Nói đi, điều kiện là gì?"
“Để anh đưa em về.” Triệu Mịch Thanh khẽ cười dịu dàng, vẻ trìu mến vô cớ trong nụ cười khiến Lương Hạnh cảm thấy bối rối.
Cô vuốt nhẹ mái tóc mai lòa xòa và né tránh tầm mắt của anh.
Không đợi câu trả lời, Triệu Mịch Thanh quay lại và nói với Nghiêm Minh: "Chào hỏi một tiếng, nói với họ tôi có việc đã rời đi từ trước."
Nói xong, anh vô thức đi dọc theo hành lang về hướng cửa thang máy.
Bước được hai bước không thấy Lương Hạnh đuổi theo, liền quay đầu lại liếc nhìn cô, và đút tay vào túi quần, yên lặng chờ đợi.
"Em tự mình đi tới, hay để anh dắt em đi?"
Lương Hạnh mím môi, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Nghiêm Minh bên cạnh, dường như sợ cô từ chối, cuối cùng cũng nhấc gót đi theo đến.
Từ trên lầu đi xuống, vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, liền nhìn thấy dưới bóng cây bên cạnh xuất hiện một bóng đen, Lương Hạnh giật mình.
Một tay vừa chạm vào bình xịt chống sói trong túi xách, lại nghe thấy một giọng nói kinh ngạc kêu lên: "Tổng giám..."
Nhờ ánh đèn trong sảnh khách sạn, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng người đàn ông, Lương Hạnh vẫn còn đang kinh ngạc, đưa tay đẩy trán cậu ta: "Tống Ba, cậu ở đây làm gì?"
Tống Ba loạng choạng, có vẻ như men rượu đang ngấm, thoạt nhìn có chút không nhẹ: "Tổng giám, tôi đưa cô về nhà."
Nói xong, một đôi mắt xếch liếc về phía Triệu Mịch Thanh: "Triệu tổng, sao lại là anh? Thật ngại quá, Tổng giám của chúng tôi cứ giao cho tôi là được rồi.
Anh về trước đi..."
Tống Ba đã có hơi ngọng nghịu đầu lưỡi, nhưng ý thức vẫn còn rất rõ, vừa nói, cậu ta vừa đưa tay đẩy Triệu Mịch Thanh sang một bên, còn mình thì đứng bên cạnh Lương Hạnh, mỉm cười quan tâm cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tổng giám, biểu hiện của tôi thế nào?"
Lương Hạnh có chút dở khóc dở cười.
Sắc mặt Triệu Mịch Thanh tối sầm lại trông thấy, bị Tống Ba đẩy sang một bên, trơ mắt nhìn người đàn ông không biết tốt xấu này kéo cánh tay người phụ nữ của mình, còn bày ra bộ mặt nịnh nọt lấy lòng.
“Tiêu chuẩn dùng người hiện tại của Doanh Tín đã hạ xuống mức này rồi sao?” Anh lạnh lùng đánh giá.
Thấy dáng vẻ Tống Ba không chút tính toán và nhạy bén, anh bất chợt lo lắng sau này cậu ta sẽ mang đến tổn hại tiềm ẩn cho Lương Hạnh.
Lương Hạnh hiểu mối lo ngại của Triệu Mịch Thanh.
Anh là người cực kỳ chú trọng người hiệu quả.
Những người bên cạnh anh như Lưu Nam và Nghiêm Minh đều là người làm việc vô cùng chắc chắn.
Họ sẽ không làm trái ý anh, làm việc cũng rất có đầu óc, không cần anh bận tâm dạy bảo điều gì.
Một Triệu Mịch Thanh như vậy đương nhiên không hiểu tiêu chuẩn dùng người của Lương Hạnh.
Lương Hạnh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không biện bạch điều gì, dìu Tống Ba đi về phía ven đường.
Tống Ba mới có tí men lên đầu, cũng chưa đến nỗi mất hết ý chí, thấy Lương Hạnh dìu mình, trong lòng cảm thấy có chút không tốt cho lắm, lập tức đứng thẳng người, bước đi vững vàng.
“Tổng giám, tửu lượng của tôi chỉ kém một chút, nhưng bây giờ vẫn chưa say.” Cậu ta mím môi, sợ mình nói bậy gì nên cũng không nói thêm nữa.
Lương Hạnh nhìn thấy trong mắt cậu ta có chút cảm xúc không giải thích được, vô thức duỗi tay ra vì lo lắng, cách cậu ta một khoảng cách vừa phải.
Cách đó không xa, Triệu Mịch Thanh đã nhìn thấy hết những điều này, ánh mắt tối sầm từng chút một đến cực điểm.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng cũng không kiềm chế được mà bước tới, có ý muốn kéo Lương Hạnh về bên cạnh mình.
Ngay khi cảm giác tồi tệ trong lòng lan tràn, thì nghe thấy tiếng động cơ dữ dội xé trời, Triệu Mịch Thanh nhận ra điều gì đó không ổn, chân vừa mới bước ra ngoài, một bóng đen rất nhanh đã vụt qua trước mặt anh.
Một chiếc xe máy phóng nhanh trên phố rít lên, lao thẳng về phía Tống Ba và Lương Hạnh đang đợi xe bên đường.
Vào giây phút này, trái tim Triệu Mịch Thanh bỗng run lên bần bật, hàng nghìn ý nghĩ hòa vào một mớ hỗn độn, tiếp đó là cảm giác tê dại từ tim truyền đến tứ chi.
"Hạnh..." Một tiếng thét kinh hãi cứng ở nơi khóe miệng.
Một giây tiếp theo, thấy Tống Ba kịp phản ứng, đẩy Lương Hạnh sang một bên với tốc độ rất nhanh, mình thì không kịp né tránh đã bị chiếc xe đụng phải văng ra xa mấy mét.
Người thất thần nằm trên mặt đất, máu từ dưới thân tràn ra, Lương Hạnh không kìm được run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
"Tống Ba, Tống Ba..." Cô mất chủ kiến, run rẩy móc điện thoại di động từ trong túi xách ra, bấm gọi cấp cứu.
Triệu Mịch Thanh chậm rãi đến gần, toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đều đập vào mắt anh, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng anh, có chút không thốt nên lời.
Anh chỉ có thể dừng lại, ôm Lương Hạnh đang che mặt khóc vào lòng, trầm giọng an ủi: "Không sao đâu, Hạnh, anh ở đây..."
Rất nhanh sau đó xe cứu thương chạy tới, đưa Tống Ba đến bệnh viện.
Nửa đêm sau khi mổ xong, bác sĩ bước lê thân thể mệt mỏi đi ra, liếc thấy Lương Hạnh hai mắt sưng đỏ: “Bệnh nhân không có gì đáng ngại, chỉ là gãy xương nhiều chỗ, nội tạng bị tổn thương nhẹ.
Người nhà không cần lo lắng.”
Trái tim treo lên của Lương Hạnh, cuối cùng cũng từ từ hạ xuống.
Sau đó Tống Ba được đẩy đến phòng bệnh, lúc này người đàn ông vẫn còn đang hôn mê, trên người quấn một lớp băng gạc dày, mặt cũng sưng vù, trông có chút buồn cười.
Lương Hạnh đứng bên giường bệnh, ngẩn người nhìn chăm người đàn ông trên giường, cảm xúc trong lòng không thể diễn tả thành lời.
Triệu Mịch Thanh đứng bên cạnh Lương Hạnh, đưa tay nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo của cô, giây tiếp theo, người phụ nữ vô thức nắm lại tay anh, rồi từ từ nắm chặt, như thể cô đang tìm một người khơi thông những cảm xúc ẩn giấu trong lòng.
"Có phải anh cho rằng dù gì cậu ta cũng vừa mới tốt nghiệp, ít kinh nghiệm và chưa biết cách đối nhân xử thế, đôi lúc làm việc không đắn đo suy nghĩ và không hiểu tại sao tôi lại cứ thuê cậu ấy làm trợ lý cho mình?" Lúc Lương Hạnh mở miệng, giọng khàn khàn hầu như không thể phát ra âm thanh.
Triệu Mịch Thanh khẽ cuộn tròn năm ngón tay và không có tiếp lời, nhưng tiếng lòng bên trong thì quả quyết.
"Một năm trước, lúc tôi tuyệt vọng nhất, cậu ấy đã nói với tôi một đạo lý.
Cách để vượt qua cảnh khó khăn trong cuộc sống không phải là trốn tránh, mà chỉ có thể là vượt qua."
Lương Hạnh dừng lại một chút, đột nhiên cười yếu ớt.
"Từ khi Tống Ba còn nhỏ ba mẹ cậu ấy đã ly hôn, lớn lên với ông bà ngoại.
Hiện tại, người thân của cậu ấy chỉ còn bà ngoại.
Bà đã ngoài tám mươi, sống một mình ở quê.
Vì một lòng muốn thành công nên tất cả thời gian học đại học của cậu ấy, không phải dùng để đi làm thêm thì cũng là dùng để học tập.
Một người như vậy, đã nếm trải qua hết mọi ngọt bùi đắng cay của xã hội, trước nay chưa bao giờ suy nghĩ trù tính hay tính toán với người khác.
Người ta đối tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ dùng tính mạng ra trả."
Trong đầu cô bất giác nhớ lại cảnh tượng mới xảy ra vừa rồi, trong lòng lại thoáng qua một cơn ớn lạnh.
Mắt cô ngấn lệ như một lớp sương mù mờ mịt, quay đầu nhìn về phía Triệu Mịch Thanh: "Vừa rồi anh cũng nhìn thấy rõ mà đúng không? Trợ lý của tôi tốt như vậy, anh còn nói lời phàn nàn, tôi không thể không nghi ngờ là anh muốn chia rẽ."
Triệu Mịch Thanh im lặng, chỉ nắm chặt tay cô hơn..
Danh Sách Chương: