Vũ khí chuyên dụng của Yêu Minh Nguyệt là một kiện trường tiên màu bạc, thời điểm nàng vung tay lên cũng là lúc huy động trường tiên công kích Khương Thần.
Một đạo roi ảnh màu xám bạc mang tiếng rít gào chói tai như muốn xé rách không khí kèm theo kình phong ào áo đánh thẳng xuống đầu Khương Thần.
Sắc mặt Khương Thần vẫn giữ được bình tĩnh, hắn giơ lên một tay tùy tiện nắm lấy trường tiên sau đó phát lực.
“A!!!”
Trường tiên truyền đến một cỗ lực kéo lớn khiến cho Yêu Minh Nguyệt nhất thời giật mình. Nàng hét lên một tiếng chói tai, thân hình trực tiếp bị Khương Thần kéo lại gần.
“Tiểu nha đầu, đây là lần đầu tiên thực chiến, cẩn thận một chút.” Khương Thần hướng về phía Khương Y Na nhẹ nhàng căn dặn.
“Vâng ca ca.” Khương Y Na gật đầu thật mạnh, song quyền trái phải hai loại màu sắc Hỗn Nguyên Chi Khí bùng phát, không đợi cho bảy tên Nguyên Đan Cảnh hậu kì kia tấn công, nàng chủ động tiến tới huy động tay nhỏ phát ra công kích.
Lại nói, Khương Thần sau khi giật mạnh trường tiên kéo Yêu Minh Nguyệt lại gần, hắn không chút do dự giơ ra quyền đầu đấm thẳng vào mặt nàng.
Quyền đầu mang theo kình phong gào thét không chút khoan nhượng đấm thẳng vào sống mũi Yêu Minh Nguyệt. Chỉ thấy Yêu Minh Nguyệt hét thảm một tiếng, thân hình rời bỏ trường tiên bay ngược mà ra. Mặc dù không có răng rơi đầy đất thế nhưng sau một quyền của Khương Thần, mặt của nàng coi như báo hỏng.
Yêu Minh Nguyệt tính toán cũng là một đại mỹ nữ. Một thân hồng y cổ trễ, nửa dưới y phục lại xẻ sâu táo bạo lộ ra cặp chân ngọc trắng nõn. Mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng mịn. Một cái mị nhãn cũng có thể khiến cho bất cứ tên nam nhân nào nhìn vào phải đắm đuối.
Rất tiếc nàng gặp phải Khương Thần - một tên không biết thương hương tiếc ngọc.
Thời điểm Yêu Minh Nguyệt hét thảm mà bay ngược lại cũng là thời điểm mà người vây xung quanh tiếc rẻ xuýt xoa.
Tiến tới nơi đây phần đông là nam tử, bởi vậy cho nên đối với tư sắc Yêu Minh Nguyệt cũng có rất nhiều người để ý. Vạn phần không nghĩ tới, loại sắc nước hương trời như kia lại bị một quyền phá nát.
“Tiểu tử không biết thương hương tiếc ngọc.”
“Phải chi thời điểm đó ta tiến tới anh hùng cứu mỹ nhân, nàng có thể hay không đối với ta lấy thân báo đáp.”
Xung quanh bất chợt vang lên những tiếng nghị luận. Ai nấy cũng đều hướng về Khương Thần lộ ra vẻ mặt khâm phục. Hướng tới nữ tử xinh đẹp như vậy ra tay, ngươi quả nhiên cực phẩm.
Yêu Minh Nguyệt bây giờ mới nhận ra được thảm trạng của bản thân, mũi đã bị Khương Thần đập nát, xương gò má cũng đã méo xệch sang một bên, hiện tại nói nàng là sửu nữ cũng không ngoa, nàng gào lên:
“Hỗn đản!!! Ngươi cư nhiên dám hướng tới bản tiểu thư ra tay. Khang gia các ngươi chết chắc rồi.”
Hiện tại biến cố đã kéo không ít người tới xem. Trong số những người này, có một vài người nhận ra Yêu Minh Nguyệt đều lắc đầu ngao ngán.
“Kia chẳng phải là Yêu Minh Nguyệt sao? Làm sao lại có người dám động đến nàng? Không biết Yêu gia tại Hồn Nguyên Thiên Giới vừa ra một vị Nguyên Đế sao?”
“Nguyên Đế Cảnh? Yêu gia có Nguyên Đế Cảnh?”
“Người kia dường như là Khang gia, Khang gia tộc nhân giống như còn đang đắc tội với Tiêu Thiên Tiếu?”
“Trời đất, như vậy hai người kia coi như xong. Khang gia cũng coi như xong.”
Mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn lấy Khương Thần. Tại nơi này có thể tùy ý đánh đập đối phương, thế nhưng rời bỏ Uông Tử thành, Khang gia nhất định gặp phải bi kịch.
Yêu Minh Nguyệt mặc dù tại Yêu gia không phải thiên tài trẻ tuổi, thế nhưng lại là ái nữ của tộc trưởng, được người kia vô cùng sủng ái. Hiện tại nếu như tin tức ái nữ bị đánh cho nhan sắc tan tành chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ dẫn người tới Khang gia đòi công đạo.
“Đánh ngươi thì làm sao? Nếu như không phải nơi này cấm giết người, ta còn muốn giết ngươi đây.” Khương Thần cười nhạt nói, ánh mắt hiện ra vô tận âm lãnh.
Yêu Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dáng này của Khương Thần, nội tâm liền run rẩy. Không hiểu sao nàng nhìn tới thanh niên trước mặt này lại có cảm giác đứng trước một tôn hung thú khủng bố. Tôn hung thú kia chỉ cần hé miệng, nàng liền thành thức ăn.
“Ngươi…ngươi nhất định sẽ hối hận. Yêu gia ta có Nguyên Đế Cảnh lão tổ.” Yêu Minh Nguyệt vẫn cố gân cổ lên đem lời dọa nạt Khương Thần.
“Nguyên Đế mà thôi, không có gì to tát.” Khương Thần cười nhạt buông lại một câu.
“Người điên, chắc chắn là hắn điên rồi.” Người xung quanh lúc này xì xào bàn tán.
Tại Hồn Nguyên Thiên Giới, Nguyên Đế Cảnh có thể đếm trên đầu ngón tay. Không nghĩ tới thanh niên kia mở miệng liền không coi Nguyên Đế Cảnh ra gì.
Về phía Khương Thần lúc này, hắn cũng không để ý tới Yêu Minh Nguyệt nữa, ánh mắt dõi về phía một đạo thân ảnh nhỏ nhắn đang bay nhảy giữa công kích của bảy vị Nguyên Đan Cảnh.
Dường như bị bảy vị nguyên giả vây công, nàng cũng không gặp phải bao nhiêu khó khăn
“Ca ca, đám người này thật yếu. Không ai có thể làm gì được Y Na.” Khương Y Na vừa chống đỡ công kích vừa hướng về phía Khương Thần khoe mẽ.
Người xung quanh sau khi nghe Khương Thần không coi Nguyên Đế ra gì, vốn đã coi hắn là người điên, hiện tại nghe Khương Y Na khoe mẽ như vậy liền triệt để không còn gì để nói.
Một đôi huynh muội Khang gia này xem ra là hai người điên.
Lại trôi qua một khoảng thời gian, bảy người kia chuyển từ công về thủ. Nói đúng hơn thì Khương Y Na để cho bọn họ công kích đến mệt cũng không thể làm gì được phòng ngự của nàng, lúc này mới đến phiên nàng ép sân.
“Ca ca, bọn họ không phải đối thủ của Y Na. Xem ra Y Na có thể đánh nhau với Nguyên Vương Cảnh.”
Giữa lúc Khương Y Na còn đang mải mê khoe khoang thực lực, một đạo hào quang màu xám từ phương xa bay tới. Hào quang màu xám này mạnh mẽ xuất hiện như chớp giật, đảo mắt một cái, hào quang đã hóa thành cự chỉ đánh thẳng lên người Khương Y Na.
Oành!!!
Cự chỉ chưa kịp đụng tới thân ảnh tiểu kiều kia đã nổ tung. Đứng trước tiểu nha đầu lúc này chính là Khương Thần. Thời điểm hào quang màu bạc lóe lên, hắn đã biết người đến nhắm tới tiểu nha đầu, do vậy mới có thể kịp thời ngăn cản.
“Ca ca.” Tiểu nha đầu nhận ra bản thân chủ quan, lúc này đưa ánh mắt cảm kích nhìn lấy Khương Thần.
“Không sao, lần sau chú ý là được.”
Lại nói, cự chỉ sau khi bị đánh tan, âm ba cuồng phong gào thét dường như vẫn còn luẩn quẩn trong không gian.
Lúc này, một đạo thanh âm trầm thấp vang lên:
“Các hạ, ngươi như vậy là không để Yêu gia chúng ta vào mắt hay sao?”
“Yêu Luân ca ca, mau giết hắn, là hắn đánh ta.” Yêu Minh Nguyệt nghe tới đạo thanh âm kia liền mừng rỡ kêu lên. Ánh mắt tràn ngập sát ý hướng tới Khương Thần.
Nếu như hiện tại ánh mắt có thể giết người, Khương Thần có lẽ đã chết trong tay Yêu Minh Nguyệt không dưới mười lần.
Lại nói, nghe được đạo thanh âm trầm trầm vọng xuống từ trên bầu trời cộng thêm Yêu Minh Nguyệt gọi người kia là Yêu Luân, những người đến xem trò vui nhất thời kinh hô:
“Cư nhiên là Yêu Luân, thiên tài ngàn năm có một của Yêu gia. Không nghĩ tới lần này hắn cũng tới đây lịch luyện.”
“Kì quái a. Dựa vào thiên phú của hắn, làm sao lại tới phân thành này đây? Chẳng lẽ đây là hắn chủ động tới.”
“Có lẽ là chủ động tới đây đi. Không thấy Tiêu Thiên Tiếu cũng chủ động tới đây ư.”
“Hắc hắc!!! Hôm nay xem ra có nhiều màn hài kịch đặc sắc đây.”
Lúc mọi người còn đang xôn xao bàn tán, trên không trung hạ xuống một vị nam tử.
Nam tử này bộ dáng bên ngoài giống như mới chỉ hai tư hai lăm tuổi. Một thân bạch bào sạch sẽ không nhiễm bẩn. Khuôn mặt giống như được điêu khắc tinh xảo từ một khối bạch ngọc. Một khuôn mặt không phải dùng từ điển trai để hình dung.
Nếu như mặc vào y phục nữ tử, khuôn mặt này không thể không nói mê đắm ngàn vạn nam nhân. Mặc lên y phục nam tử, khuôn mặt này cũng đồng dạng mê đắm không ít tiểu mê muội.
Người này nếu như tính theo thước đo tại Lam Hải tinh vậy thì phải trên một mét tám mươi. So với Khương Thần hơn hẳn một cái đầu. Đặt tại Lam Hải tinh, đây cũng có thể so sánh với các siêu cấp minh tinh.
Yêu Luân - Thiên tài ngàn năm có một của Yêu gia Hồn Nguyên Thiên Giới. Thực lực Nguyên Vương Cảnh trung kì. Huyết mạch bốn thành rưỡi Hồn huyết.
“Yêu Luân ca!!!”
“Yêu Luân biểu ca, ngươi đến thật tốt. Cầu ngươi đòi lại công đạo giúp bọn ta.”
Trên không trung, bạch bào nam tử nhẹ nhàng mà đứng. Mặc dù nơi này cấm không được phi hành, thế nhưng loại luật lệ này cũng chỉ áp dụng lên một số người mà thôi. Thiên tài như hắn nếu như có thể tu luyện vài năm nữa chắc chắn có thể đặt chân vào nội tộc.
Bởi vậy cho nên phá vỡ quy tắc, không ai có thể làm gì hắn.
Cổ Minh cũng biết được tiềm năng của những người này cho nên thường thường cũng chỉ nhắm mắt bỏ qua.
Lại nói, Yêu Luân lơ lửng trên không, y phục rộng rãi tung bay phấp phới, làm cho nguời ta có cảm giác không giận tự uy, hiển nhiên là người này đã sớm quen với việc đứng trên cao nhìn xuống nhiều năm.
Nghe được thanh âm của đám tộc nhân trẻ tuổi Yêu gia kia, Yêu Luân cũng chỉ tùy ý gật đầu. Chợt dời ánh mắt về hướng Yêu Minh Nguyệt, quan sát thương thế trên mặt nàng, khuôn mặt điềm tĩnh của hắn xuất hiện chút sát khí.
Ánh mắt mang theo lửa giận hướng về phía Khương Thần cùng Khương Y Na, Yêu Luân chậm rãi nói:
“Ta cần một lời giải thích hợp lý.”