Hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào, giống như cây nhang đó bị một bàn tay sinh sinh đem hương hỏa bóp diệt.
Thấy cảnh này, Khương Thần khuôn mặt hiện lên ý động. Đoạn hắn nói:
“Ngươi vào trong quan tài ngủ đi thôi, chút nữa có động tĩnh gì cũng không cần hoảng hốt.”
Cao Nhược Vũ nghe vậy, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt, nay hiện lên thêm chút sợ hãi. Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh không gợn cảm xúc nào của Khương Thần. Nội tâm nàng chợt cảm thấy yên bình.
Sau khi Cao Nhược Vũ nằm yên ổn trong quan tài gỗ. Khương Thần một tay đóng nắm quan tài lại. Đoạn đứng kế bên cỗ áo quan, ánh mắt hờ hững lạnh nhạt nhìn về phía cửa trước.
Lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên một trận âm phong nổi lên. Sau đó có tiếng bước chân. Tiếng bước chân không chỉ một mà còn là hai người.
Không, tại trường hợp như hiện tại, chắc chắn tiếng bước chân kia không phải là bước chân của con người.
Hắn thần thức tỏa ra, hướng về phía thanh âm tiếng bước chân kia nhìn tới, chỉ là ở đó hoàn toàn không xuất hiện bóng người. Hiển nhiên, chính là của hai cái âm hồn gây nên.
“Nho nhỏ âm hồn cũng dám càn rỡ, để ta xem xem ngươi bản sự có bao nhiêu.” Khương Thần cười nhạt khẽ lẩm nhẩm.
Đoạn, hắn kê một chiếc ghế trước đầu quan tài, ngồi vắt vẻo trên đó, hai mắt híp híp nhìn ra cửa.
Lúc này, hai quả chuông vốn đang lẳng lặng, đột nhiên không gió mà đung đưa, phát ra tiếng đinh đinh rất là quỷ dị.
“Xem ra cũng có chút bản lãnh a…” Khương Thần cười nhạt nói.
Hai quả chuông này cũng không phải phàm vật. Kết hợp với ngọc thạch lúc trước hắn ném ra vườn hoa cùng với miếng ngọc thạch trong quan tài gỗ tạo thành một cái tiểu trận pháp giản lược của Tịch Diệt Lôi Trận gọi là Tịch Tà Tiểu Trận. Loại này trận pháp thường thường được Nguyên giả sử dụng để đối kháng lại âm sát chi khí, âm hồn cường đại hoặc các loại tà tu Nguyên giả.
Chuông gió reo vang hiển nhiên hai cái âm hồn kia đã vượt qua được trận pháp, vì thế Khương Thần mới nói, bọn chúng có chút bản lãnh.
Bên ngoài vườn hoa, một mảnh thiên không trống rỗng đen kịt, bầu trời u ám. Ánh đèn từ phía những căn biệt thự Cao gia không giống mọi hôm sáng rực một góc trời. Hôm nay hiện lên có chút le lói, chập chờn như ánh nến.
Khương Thần ánh mắt chú ý tới phía trước ngưỡng cửa. Tầng vụn hương lúc trước Khương Thần rải ra, lúc này xuất hiện một mảnh dấu chân tạp nham đang chậm rãi bước tới.
Cảm giác kia giống như có người dẫm chân trên mảnh vụn hương này đang đi vào trong nhà.
Khương Thần một cái vung tay, toàn bộ vun hương bốc cháy ngùn ngụt giống như đổ thêm dầu. Vụn hương cháy kèm theo hương khói nghi ngút tỏa khắp căn phòng.
Giữa màn khói xuất hiện hai bóng đen, lờ mờ nhìn ra một bóng lão ẩu chống gậy, bên cạnh là bóng một vị nữ tử dáng người tinh tế.
“Hắc hắc hắc…không nghĩ tới bên cạnh tiểu nha đầu này có cao nhân a.” Từ phía hai bóng đen giữa màn khói, một trận thanh âm khàn khàn mang theo hơi lạnh vang lên: “Lão thân trước kính chào tiên sinh.”
Khương Thần không đáp, bàn tay chậm chậm đưa ra khẽ gạt. Căn phòng đầy khói giống như bị một tấm màn chắn khổng lồ quét qua. Toàn bộ khói hương bị đẩy ra ngoài, tiêu tán trong không khí.
Lúc này, hai bóng đen hiện ra rõ rệt. Một vị lão ẩu tay chống quải trượng, lưng còng rạp xuống, trên mình mặc một chiếc quần nỉ đen dầy. Một chiếc áo dạ đen trùm kín tới đầu gối.
Nếu như vị lão ẩu này đứng thẳng lưng, có thể nhìn ra cách ăn mặc của nàng ẩn ẩn giống với Khương Thần.
Tương phản với lão ẩu, bên cạnh nàng là một vị thiếu nữ xinh đẹp.
Mắt ngọc mày ngài, da trắng hơn tuyết, ngũ quan tinh xảo. Coi như trong TV những nữ minh tinh kia so với nàng đều kém mấy cái cấp bậc.
Nàng dáng người yểu điệu, lồi lõm tinh tế, thân mang một bộ cổ trang y phục màu trắng. Một đôi chân ngọc trắng noãn giẫm trên mặt đất. Bàn tay dài, tiểu xảo đáng yêu, có cảm giác để người ta không nhịn được nắm lấy thưởng thức một phen lúc này đang khẽ vuốt tóc.
Nữ tử xinh đẹp kia từ khi bước vào vẫn luôn đánh giá căn phòng, im lặng không lên tiếng.
Lão ẩu ngược lại nhìn Khương Thần chằm chằm, ánh mắt hiện lên giống như gặp phải kình địch. Nàng nguyên bản ban đầu nhìn thấy trong phòng có một tên thanh niên đang ngồi nhàn nhã, định một mạch xông vào dọa nạt hắn một phen.
Thế nhưng không ngờ lại bị một bức tường vô hình ngăn cản bên ngoài. Xuyên qua bức tường vô hình đó lại gặp thêm một trận hỏa thiêu hương. Lúc này liền biết, thanh niên kia chính là một cái cao nhân. Khả năng cao chính là người chế ra miếng ngọc phù làm trọng thương lão công nàng.
Vì vậy, vừa mới mở miệng, liền đối với Khương Thần tương đối kính trọng.
Bất chợt, vị lão ẩu này nhìn về phía sau Khương Thần, khuôn mặt kinh hãi la lên:
“Dưỡng Hồn Quan?...Dưỡng Hồn Quan tại sao lại ở chỗ ngươi…”
Bạch y nữ tử nghe vậy cũng ngưng mắt nhìn, khuôn mặt đồng dạng hiện lên kinh hãi.
Bộp bộp bộp…
Khương Thần lúc này ung dung đứng dậy vỗ tay tán thưởng. Hai cái âm hồn này vượt qua được trận pháp cùng vụn hương, điều này đáng để hắn thưởng thức.
“Hai các ngươi so với đám âm hồn thành Tây mạnh hơn rất nhiều…”
“Ngươi…” Lão ẩu đôi mắt hiện lên ngưng trọng.
Nàng nghe liền hiểu ý thanh niên này. Chỉ là không nghĩ tới hắn một cái liếc mắt liền nhìn ra thực lực của nàng.
Chẳng lẽ thực lực hắn lại vượt lên trên cả nàng?
“Làm sao? Hôm nay tới đây đón bằng hữu của ta đi?” Khương Thần cười nhạt nói, đôi mắt hiện lên một vệt ý lạnh.
Hai cái âm hồn này thực lực quả thật so với đám âm hồn Đông, Tây nghĩa địa kia mạnh hơn một chút, khả năng lớn là thường xuyên thôn phệ sinh khí người sống tăng trưởng thực lực, làm trái thành Tây âm hồn quy định. Hoặc là nhận được kì ngộ ngoài ý muốn.
“Nàng hiện tại nằm trong đó, có gan liền đưa nàng đi.” Khương Thần thấy cả hai không đáp, liền chỉ về phía sau, không quan tâm nói.
“Tiên sinh nói đùa, hôm nay chúng ta tới đây chỉ là để giải âm sát chi khí trên người tiểu nha đầu này mà thôi.” Lão ẩu nở một nụ cười so với khóc còn khó coi, nói.
“Giải âm sát chi khí?” Khương Thần cười nhạt, đầu chếch sang một bên.
Đoạn, bàn tay hắn vung lên. Hỗn Nguyên Chi Khí ngưng tụ thành một bàn tay vô hình chụp xuống vị trí lão ẩu đang đứng.
Lão ẩu cảm nhận thấy trên không trung một luồng áp lực khủng bố đè xuống, liền niệm chú toan tính biến trở lại dạng hồn thể để né tránh. Chỉ là nàng còn chưa kịp biến thành hồn thể, lập tức bị bàn tay vô hình kia đập tới.
Chỉ nghe thấy tiếng nàng rú lên thảm thiết, một chụp hờ hững của Khương Thần vừa rồi đã khiến cho nàng thương nặng. Lúc này thân thể trôi nổi trên hư không có dấu hiệu tiêu tán. Nếu như lúc nãy có thể biến về dạng hồn thể, hiện tại nàng cũng không bị thương nặng như vậy.
Khuôn mặt lão ẩu kinh hãi. Bên cạnh nàng, bạch y nữ tử cũng là hoa dung thất sắc. Nàng vội vàng khom mình nói:
“Tiên sinh, nãi nãi ta nói là thật, chúng ta đến đây để giải quyết âm sát chi khí do gia gia ta lưu lại trên người vị tỷ tỷ kia.”
Lão ẩu lúc này không dám mở miệng, chỉ gật đầu lia lịa. Nàng bị một chưởng kia của Khương Thần dọa sợ. Một chưởng kia chỉ kém chút đánh cho nàng hồn phi phách tán.
Khi còn sống, chịu đủ nhục nhã cùng oan khuất. Từ lúc trở thành hồn thể, tu luyện hồn thuật, nàng cơ hồ không còn e ngại đối với bất kì phàm nhân nào, kể cả võ giả. Nàng có đầy đủ năng lực trả thủ những kẻ trước kia từng gây khó dễ với mình. Có chăng đối với một số thiên sư bắt ma pháp lực cao cường, nàng sẽ còn kiêng nể một chút.
Không nghĩ tới, hôm nay là ngày cực âm, đặc biệt là thời điểm này, âm hồn các nàng sẽ đạt trạng thái đỉnh phong, ra ngoài không còn bị hạn chế thực lực. Vậy mà vẫn bị thanh niên thần bí này một tay đánh rụng.
Nghĩ tới khoảnh khắc đó, nàng mặc dù hiện dưới dạng hồn thể, vẫn không tự chủ được đánh rùng mình một cái.
Lúc đó, mặc dù không nhìn rõ thanh niên này xuất thủ như thế nào. Thế nhưng nàng có thể cảm nhận, thời điểm trước khi ngã xuống, thiên không phía trên giống như thái sơn áp đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể ép diệt nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo sụp một vùng không gian.
“Âm hồn tới giải quyết âm sát chi khí? Sao các ngươi không nói âm hồn trả lại sinh khí cho thân chủ?” Khương Thần cười nhạt nói.
“Là thật, tiên…đại nhân.” Lão ẩu vội vàng nói. Ban đầu xưng hô Khương Thần là tiên sinh vì e ngại cùng kính nể hắn. Hiện tại gọi hắn là đại nhân, chính là vì sợ hãi.
“Ban đầu nãi nãi chỉ muốn trêu đùa nhóm tỷ tỷ, tỷ tỷ không ngờ là cái người lễ phép hiểu chuyện vì vậy nãi nãi liền đối với nàng không có ý xấu. Nếu như không phải vì gia gia tức giận lưu lại lạc ấn trên người tỷ tỷ, bọn tiểu nhân cũng sẽ không dám tới đây a.” Bạch y nữ tử khom mình khẽ nói.
“Vì vậy ngày hôm nay tiểu liền tới đây giải quyết vấn đề cho nàng a.” Lão ẩu trôi nổi trên hư không cười khổ nói.
Lão ẩu này còn một chuyện chưa nói, đó là ngoại trừ tới hóa giải lạc ấn, nàng còn thuận tiện thu đi sinh khí lạc ấn kia hấp thu Cao Nhược Vũ mấy ngày hôm nay.
Chỉ là Khương Thần một câu tiếp theo khiến cho nàng càng thêm kinh hãi.
“Thuận tiện thu đi sinh khí hấp thu mấy ngày hôm nay của nàng?” Khương Thần cười nhạt nói: “Nàng hiện tại thế nhưng giảm đi hai mươi năm thọ nguyên a.”
Trong quan tài gỗ, Cao Nhược Vũ nghe vậy liền giật mình kinh sợ. Thân thể không tụ chủ được run lên, dường như sắp khóc. Đời người cùng lắm bảy tám chục năm. Hiện tại nàng cũng đã hai lăm. Nếu như thu đi hai mươi năm, chẳng phải nàng cũng chỉ còn sống khoảng ba mươi năm nữa thôi sao.
Càng nghĩ vậy, nước mắt càng không tự chủ trào ra. Chỉ là nghe lời Khương Thần, nàng nằm im không dám phát ra tiếng động.
“Đại nhân…tiểu không có ý muốn giấu diếm ngài.”
Khương Thần nghe vậy, khóe miệng nhếch lên. Đoạn hắn đứng dậy, khẽ gõ lên nắp quan tài năm tiếng. Năm tiếng gõ dường như mang một loại tiết tấu, âm luật kì lạ, khiến cho người ta nghe vào có cảm giác bị ru ngủ.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì từ đầu tới giờ ngươi chưa có ý định đối địch với ta.” Khương Thần ngồi trở lại trên ghế, khẽ vuốt tay, cười nhạt nói.
Hắn bày ra chút trận thế như thế này nguyên bản muốn nhìn một chút mấy cái âm hồn kia có thể hay không khiến cho hắn sinh ra hứng thú.
Nếu như đủ mạnh, hắn cũng có thể thử sức với một chút các loại phù văn mới nghĩ ra. Chỉ là không nghĩ, hai cái âm hồn này cũng là cái gà què.
Đối với hắn không sinh ra địch ý, hắn cũng lười quản. Tuy nhiên tội chết có thể tha, tội sống khó thoát.
Hắn cũng nên ra tay trừng trị hai cái âm hồn này một chút, giết gà dọa khỉ, cảnh cáo đám âm hồn còn tại thành Tây không nên nghi ngờ thực lực của hắn.
Bởi hắn biết, lần trước thả ra khí thế chấn nhiếp đám Đông địa, vẫn còn nhiều âm hồn sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ không phục.