Trương Lôi- Lâm Chấn Thiên đã cho người gọi hắn tới ăn một bữa cơm.
Trương Lôi lúc trước nghe nói Viên Thải Hàm bị quái bệnh đã ra sức tìm tới các vị bác sĩ cùng thầy phong thủy, thầy trừ tà hi vọng chữa khỏi bệnh cho nàng, tranh thủ sự ưu ái của các trưởng bối Lâm gia.
Thế nhưng chưa kịp mang người tới bệnh viện giúp đỡ Lâm gia thì nghe tin Viên Thải Hàm bệnh tình đã được Khương Thần chữa tốt.
Điều này không thể không nói làm cho hắn một trận hối tiếc, đồng thời đối với Khương Thần càng thêm dè chừng cùng ghen ghét.
Vốn dĩ hắn đối với Khương Thần luôn luôn cao cao tại thượng, hắn coi Khương Thần chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi, chờ đợi trợ cấp từ Lâm gia để sống. Không nghĩ tới kẻ này một thân bản sự cũng là ghê gớm như vậy.
Bệnh mà bác sĩ tại Thiên Độ bệnh viện không chữa trị được, Khương Thần lại có thể trong thời gian ngắn chữa hoàn hảo.
Sau khi mọi người ngồi ổn định xuống bàn ăn. Trương Lôi giống như diễn viên chính ra sân cuối cùng, lúc này mới tới. Vừa ngồi xuống bàn, hắn trước tiên hướng tới Lâm Chấn Thiên vuốt mông ngựa:
“Lâm gia gia, thật lâu chưa trông thấy ngài, ngài xem ra uy vũ như ngày nào a.”
Hắn trước tiên hướng Lâm Chấn Thiên vấn an, sau đó mới hướng tới một nhà Lâm Thiên Bá, Lâm Khiếu Thiên chào hỏi.
“Tiểu Lôi đã tới a, Trương lão đầu nhà ngươi thế nào?”
“Cảm ơn Lâm gia gia, gia gia ta vẫn tốt, thỉnh thoảng gia gia ta vẫn nhắc tới ngài.” Trương Lôi thần thái cung kính đáp.
“Cha, chúng ta trước ăn cơm a.” Lâm Thiên Bá khẽ nói.
Lâm Thiên Bá đối với việc cha mình hôm nay mời Trương Lôi tới đây có chút không vừa ý.
Bữa cơm hôm nay tổ chức chính là để tiễn Khương Thần lên đường trở lại Vẫn Triết. Vốn chỉ nên tổ chức trong gia đình cùng với Khương Thần.
Mặc dù Trương Lôi trên danh nghĩa là vị hôn phu của Lâm Thải Hân, thế nhưng chỉ là giao kèo giữa hai người Lâm Chấn Thiên cùng Trương Vân Sơn, tính toán hắn tại Lâm gia cũng có thể coi là người dưng.
Lâm Thiên Bá đoán Lâm Chấn Thiên hôm nay mời hắn tới chắc hẳn là muốn gõ Khương Thần một thanh. Vì vậy hắn mới không ưng ý, từ nãy tới giờ khuôn mặt đều hiện lên chút khó coi.
Trương Lôi không hề biết rằng, bởi vì Khương Thần, hắn trong mắt Lâm Thiên Bá đã dần trở nên khó coi.
Phía bên kia, Trương Lôi nhìn tới Lâm Chấn Thiên như có như không hướng tới Khương Thần phát ra địch ý. Hắn dường như hiểu ra ý vị Lâm lão hôm nay mời hắn tới, vì thế lúc này cười đáp:
“Không có ý tứ bá phụ, thật lâu rồi chưa thấy Lâm gia gia, ta có chút không nhịn được muốn nói chuyện nhiều một chút.”
Đoạn hắn giả như vô ý đưa mắt tới nhìn Khương Thần, nói:
“Khương huynh cũng tại a? Ta còn phải cảm ơn Khương huynh đã chữa trị cho bá mẫu. Không nghĩ tới ngươi còn là một vị bác sĩ.”
Khương Thần lúc này không để ý tới mọi người, hắn ngồi giữa Lâm Thải Hân cùng Lâm Hinh Nhi, ba người khẽ thì thầm thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
Trương Lôi nhìn thấy cảnh này, cảm giác Khương Thần đang khinh thường nói chuyện với mình. Vẻ mặt hắn hiện tại giống như ăn phải một con ruồi, nghẹn đắng mà không làm gì được.
Nhân gia không để ý tới ngươi, ngươi chẳng lẽ trong tình thế hiện tại có thể đứng lên trách mắng nhân gia?
“Hừ, không chút lễ phép.” Lâm Chấn Thiên khẽ hừ lạnh.
Hắn không hiểu thấu trong lòng luôn có cảm giác nhìn thấy Khương Thần là thấy gai mắt, mặc dù không biết cảm giác này từ đâu mà sinh ra. Hiện tại thấy thái độ của Khương Thần như vậy, vốn đã ghét bỏ Khương Thần, nay càng thêm ghét bỏ.
“Chỉ là một cái bác sĩ mà thôi, cuối cùng vẫn là đi làm thuê cho người khác. Tiểu Lôi ngươi còn tốt hơn hắn vạn lần a.”
…
Bữa cơm xong xuôi, Khương Thần phụ giúp Viên Thải Hàm cùng chúng nữ dọn dẹp bát đũa. Trương Lôi ngược lại, trực tiếp ngồi tại bàn uống nước trò chuyện với Lâm Chấn Thiên, Lâm Thiên Bá cùng Lâm Khiếu Thiên.
“Hừ, thân là một đại nam nhân lại phụ việc bếp núc còn ra thể thống gì.”
Lâm Chấn Thiên hừ lạnh, mặc dù ngồi bên ngoài thế nhưng không quên chễ giễu Khương Thần một phen.
Trương Lôi thấy vậy cũng tâng bốc hắn một thanh.
Ngược lại Lâm Thiên Bá, Lâm Khiếu Thiên đối với Khương Thần càng thêm ưng ý. Thân là nam nhân, tại xã hội nam nữ bình đẳng này, ít nhất cũng phải biết chia sẻ khó nhọc với nữ nhân. Không nhiều thì ít, đó mới được gọi là gia đình.
…
“Khương huynh đệ, lão gia cho mời.”
Khương Thần lúc này đang đứng một mình thưởng hoa ngoài vườn, phía sau xuất hiện một tên tráng hán.
Kẻ này gọi A Bưu là vệ sĩ thân cận của Lâm Chấn Thiên, Lâm Chấn Thiên đã đào hắn ra từ trong quân đội, nghe đâu còn từng là lính đặc chủng. Một thân võ nghệ rất cao cường, đã nhiều lần bảo vệ thành công Lâm Chấn Thiên trước họng súng của sát thủ.
Khương Thần nghe qua liền biết Lâm Chấn Thiên cho mời. Lúc này hắn gật đầu đi theo A Bưu.
Đối diện Lâm gia trang viên là một hồ nước rộng lớn. Bên trái là một rừng trúc nhỏ. Lâm Chấn Thiên lúc này đang đứng chắp tay, nhìn về phía hồ nước với cái nhìn xa xăm.
“Ngươi có biết lí do ta gọi ngươi tới đây?” Sắc mặt Lâm Chấn Thiên hiện lên vẻ lãnh ngạo, nói.
“Nói điểm chính sự.” Khương Thần không chút lễ phép đáp.
Một câu này của hắn khiến cho Lâm Chấn Thiên giận tím mặt. Trước mặt hắn đã từng có ai vô lễ như vậy. Hắn trước giờ cũng luôn bảo trì sắc mặt rất tốt. Không nghĩ tới mỗi lần bị Khương Thần chọc tức, hắn đều có cảm giác muốn hộc máu.
“Ngươi nhìn xem, từ nơi này có thể nhìn thấy gì.”
Lâm Chấn Thiên hất cằm, hướng mắt về phía hồ nước rộng lớn nói.
“Một hồ nước.” Khương Thần cười nhạt nói.
Sống trên đời này bao nhiêu năm, hắn làm sao không biết Lâm Chấn Thiên Chẩn bị nói gì.
Chắc chắn lão già này muốn dựa vào một chút đồ vật này để mỉa mai hắn.
Quả nhiên, Lâm Chấn Thiên sau khi nghe xong, thanh âm cao ngạo vang lên:
“Ngươi bối cảnh giống như một giọt nước trong hồ, còn Trương gia giống như cả hồ nước này vậy.”
Đoạn, hắn quay sang Khương Thần, cười chế giễu nói:
“Ngươi hiểu được khoảng cách giữa mình và Trương gia tiểu tử kia?”
Khương Thần khóe miệng khẽ nhếch lên không đáp. Hắn từ chối trả lời câu hỏi này. Bởi lẽ so sánh bản thân với Trương Lôi, hắn cảm giác đang vũ nhục chính bản thân mình.
Thấy Khương Thần không đáp, Lâm Chấn Thiên tưởng hắn đang thấm nhuần từng lời nói của bản thân mình, lúc này ánh mắt càng thêm chế giễu nói:
“Kiến hôi làm sao có thể so được với cự tượng cũng như hạt gạo làm sao tranh sáng được với ánh trăng.”
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
“Trương gia tiểu tử kia mặc dù năng lực chưa thực lọt vào mắt ta, thế nhưng sau lưng hắn lại là cả Trương gia. Mà ngươi, nói tới chỉ là một dã nhân từ đảo hoang trở về, bản sự không có, ngoại trừ một chút thuật pháp mèo ba chân. Ngươi lấy tư cách gì để có thể bên cạnh tôn nữ của ta.”
Khương Thần nghe vậy hiếm khi mới nở ra một nụ cười, chỉ là nụ cười này mang theo vô tận trào phúng. Hắn nói:
“Ngươi nói đúng, kiến hôi làm sao co thể so sánh với cự tượng.”
“Ha ha, ngươi hiểu ra liền tốt.” Lâm Chấn Thiên cười đắc ý nói.
Hạ thấp Khương Thần một đầu, hắn không hiểu sao trong lòng hiện lên một cỗ khoái ý khó hiểu.
“Tôn nữ Lâm Chấn Thiên ta không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể dòm ngó.”
“Đến mức như ngươi?” Lâm Chấn Thiên nói: “Còn! Không! Đủ! Tư! Cách.”
“Há, vậy dạng gì mới đủ tư cách đây.” Khương Thần trước sự khinh thường của Lâm Chấn Thiên, khuôn mặt vẫn bất động thanh sắc. Thanh âm mang chút trào phúng vang lên.
“Chí ít bối cảnh sau lưng cũng phải như tứ đại gia tộc, hoặc không tối thiểu trong nhà cũng phải có thất tinh sĩ quan cấp bậc trở lên. Bản thân cũng phải là một tên đại phú hào, thân gia bạc tỷ.” Lâm Chấn Thiên cười nhạt nói: “Đến mức như ngươi? Ta hoàn toàn không nhìn ra một điểm có những năng lực này dáng vẻ.”
Khương Thần nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu mỉm cười nói:
“Những thứ ngươi vừa nói trong mắt ta không đáng một đồng.”
“Ngông cuồng tự đại.” Lâm Chấn Thiên cười lạnh nói.
“Không phải ta ngông cuồng tự đại.” Khương Thần lắc đầu lạnh nhạt nói: “Chẳng qua ngươi tự cho mình là đúng mà thôi.”
“Hừ, u mê mất khôn. Chờ ngươi suy nghĩ thấu đáo, liền hiểu những điều ta nói ngày hôm nay a.” Lâm Chấn Thiên lãnh ngạo nói: “Cũng không phải bất kì người trẻ tuổi nào cũng đủ tư cách đứng trước mặt ta nói chuyện.”
Dứt lời, hắn dự định trở lại trang viên liền bị thanh âm lành lạnh của Khương Thần khiến cho dừng lại.
“Thứ nhất ta chỉ coi Thải Hân như muội muội.”
“Thứ hai chuyện ngươi điều tra ta, ta có thể bỏ qua. Thế nhưng sẽ không có lần nữa.”
“Thứ ba cũng không phải bất kì kẻ nào cũng đều có thể đứng trước mặt ta múa may võ mồm.”
Nói đoạn, hắn bước qua Lâm Chấn Thiên, trước khi đi còn ném lại cho Lâm Chấn Thiên một ánh mắt khinh thường. Giống như vị Lâm gia gia chủ này trước mặt hắn không là cái gì cả.
Điều này khiến cho Lâm Chấn Thiên giận tím mặt.
Còn một điều Khương Thần chưa nói đó là trong mắt Lâm Chấn Thiên, Trương gia, tứ đại gia tộc, đại phú hào, bạc tỷ thân gia mới đáng được nhắc tới. Thế nhưng những thứ này trong mắt hắn không đáng một đồng.
Thậm chí Lam Hải tinh trong mắt hắn cũng không đáng được nhắc tới. Chờ hắn thực lực tăng lên, Lam Hải tinh này một bàn tay đều có thể ép diệt.
Đến lúc đó, các đại thế gia, tiền bạc, quyền lực đều theo một tay hắn nát vụn.
…
Khương Thần sau khi trở lại Vẫn Triết, hắn việc đầu tiên làm đó chính là thăm nom mấy gốc linh dược.
Hắn hiện tại đã Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong, bản thân cũng vô cùng nóng lòng tu luyện tới Nguyên Hồn Cảnh. Đến lúc đó hồn lực càng thêm mạnh mẽ. Hắn cũng có thể bắt đầu luyện được những loại đan được cao giai.
Việc tất yếu hiện giờ chính là tham gia cái gọi là nguyên thạch đấu gia hội kia, hi vọng tìm được một vài loại ngọc tốt làm bùa hộ thân cho Lâm Thải Hân cùng người nhà của nàng. Có như vậy, hắn mới có thể yên tâm tu luyện được.