Thanh niên này là ai? Bộ dáng làm sao lại kì cục như vậy?
Phần lớn đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi Lâm gia này học tập làm việc ở nhiều nơi khác nhau hiếm khi mới có cơ hội tụ tập đông đủ, vì thế đối với Khương Thần tất cả đều vô cùng lạ lẫm. Lúc này đột nhiên thấy một tên thanh niên dáng vẻ lạ lùng đi tới, tất cả làm sao không cảm thấy ngạc nhiên đây.
Lâm Thải Hân đang ôm mặt khóc lúc này giật mình ngẩng mặt lên.
Nhìn thấy Khương Thần khuôn mặt bình bình đạm đạm nhìn mình. Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra chút chột dạ, giống như tiểu hài tử ăn vụng bị trưởng bối bắt tại trận.
“Khương…Thần.”
Khương Thần trong mắt lúc này là vô tận áy náy. Hình ảnh Lâm Thải Hân hiện tại khiến cho hắn cảm thấy đặc biệt có lỗi. Nếu như thời gian qua hắn ở bên cạnh nàng, nàng đâu phải chịu nhiều ủy khuất đến vậy.
Bộ dáng của nàng lúc này nói có bao nhiêu thảm thương liền có bấy nhiêu thảm thương. Khuôn mặt nàng hiện rõ vẻ hốc hác, đôi mắt đỏ hoe sưng húp vì khóc, thân hình cũng gầy đi một vòng.
“Nếu như mệt mỏi rồi liền nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện còn có ta.”
Chỉ thấy Khương Thần khẽ vươn tay, xoa nhẹ lên đầu Lâm Thải Hân. Lâm Thải Hân nàng hai mắt mở lớn hiện lên vẻ kinh ngạc, lát sau giống như người bị thôi miên, ngã vào vòng tay Khương Thần giống như ngủ thiếp đi.
“Ngươi làm gì Thải Hân?”
“Mau buông nàng ra.”
Một đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi Lâm gia trông thấy bộ dáng Lâm Thải Hân giống như đột nhiên ngất xỉu, lập tức hô lên, chỉ trực xông vào cướp Lâm Thải Hân từ tay Khương Thần vì nghĩ rằng hắn giở trò với nàng.
“Cút.” Khương Thần lạnh lùng quát.
Hành lang bệnh viện giống như có một đợt hơi lạnh quét qua, nhiệt độ đột ngột giảm xuống khiến cho đám người không khỏi run rẩy.
Vân Tu Kiệt lúc này cũng đã đứng dậy. Nhìn thấy Lâm Thải Hân ngã vào vòng tay Khương Thần, nội tâm hắn vì thế sinh ra chút thất lạc. Đang định âm thầm rời đi liền bị một đạo thanh âm lạnh lùng ngăn lại.
“Ngươi định đi đâu?”
“Ta nghĩ nàng hiện tại cần nhất vẫn là ngươi.” Vân Tu Kiệt có chút đắng chát, cười khổ nói.
“Ngươi không thử làm sao biết.” Khương Thần lạnh lùng đáp.
Đoạn hắn giao Lâm Thải Hân cho Vân Tu Kiệt, dặn dò đưa nàng đi nghỉ ngơi, sau đó một mạch tiến về phòng hồi sức.
Sát cửa phòng bệnh, đám trưởng bối Lâm gia cũng phát hiện ra sự xuất hiện của Khương Thần. Chỉ là ngoại trừ Lâm Bằng, Lâm Thiên Bá, một số người biết mặt Khương Thần, còn lại trong lòng cũng hiện ra chút kì quặc.
“Tiểu Thần ngươi đã tới.” Lâm Thiên Bá đôi mắt buồn bã hướng về phía Khương Thần khẽ nói.
“A di nàng không sao chứ?” Khương Thần gật đầu hỏi lại.
“Nàng…” Lâm Thiên Bá khẽ lắc đầu, cơ thể giống như một quả bóng xì hơi, ỉu xìu một dạng.
“Ngươi tới đây làm gì?” Lâm Bằng tâm trạng cũng vô cùng ngổn ngang, lúc này nhìn thấy Khương Thần càng thêm ngứa mắt. Hắn lạnh lùng nói.
“Ta đến chữa bệnh cho a di.”
“Dõng dạc…” Từ trong phòng hồi sức lúc này bước ra một đám bác sĩ, dẫn đầu là một vị trung niên đeo kính. Trung niên này dáng người thư sinh nho nhã, khuôn mặt hao hao giống với Lâm Viễn Đồ.
Hắn chính là Lâm Thừa Chi chủ nhiệm khoa thần kinh bệnh viện Thiên Độ.
Hắn nguyên bản đối với bệnh tình hiện tại của Viên Thải Hàm vừa khó xử, vừa buồn bực. Bởi vì thông qua kiểm tra, mọi chức năng sinh lí của Viên Thải Hàm đều hoàn toàn bình thường. Chỉ là các chỉ số sinh mệnh từ từ héo rút một cách kì lạ.
Đang định đi ra thông báo cho Lâm Thiên Bá cùng mọi người tình trạng của Viên Thải Hàm, liền nghe thấy Khương Thần nói rằng tới đây chữa bệnh cho nàng, hắn mới tức giận nói như vậy.
“Ngươi có biết mỗi người đều phải chịu trách nhiệm trước phát ngôn của bản thân hay không?"
Khương Thần khẽ đảo mắt qua Lâm Thừa Chi vị bác sĩ này, đoạn khuôn mặt lạnh nhạt hướng về phía Lâm Thiên Bá.
Lâm Thiên Bá nghe thấy Khương Thần lời nói lập tức giật mình. Sâu trong nội tâm không hiểu thấu xuất hiện chút hi vọng.
Hắn từ lần trước cho Viên Thải Hàm đi làm kiểm tra đã không phát hiện ra bệnh trạng gì, điều này là chưa bao giờ xuất hiện trong giới y học.
Thêm nữa thân thể Viên Thải Hàm liên tục nổi lên bớt đen, khiến cho hắn không khỏi nghĩ tới một chút quỷ dị sự tình.
Hiện tại Khương Thần một câu kia đột nhiên khiến cho hắn trở nên thanh tỉnh. Khương Thần người này theo hắn biết chính là cái người thông hiểu Huyền học các loại ma quỷ sự tình, chẳng lẽ Viên Thải Hàm bệnh chính là do các loại ma quỷ sự tình kia.
“Ngươi…ngươi biết nàng vấn đề?”
Một nhà Lâm gia lúc này cũng im lặng hướng mắt về phía Khương Thần đợi câu trả lời từ hắn. Mặc dù sâu trong mắt mỗi người đều vô cùng nghi hoặc, thế nhưng trong trường hợp hiện tại không ai dám lên tiếng cả.
Nói đùa, chuyên môn ngươi không có, biết đâu nhân gia là cái bác sĩ, lúc này đứng ra chẳng phải tự rước nhục vào thân.
Chỉ có Lâm Thừa Chi vị này là bác sĩ mới dám đứng ra nghi ngờ lời nói của Khương Thần.
“Thiên Bá ca, ngươi đừng nghe tiểu tử này hồ ngôn loạn ngữ.” Lâm Thừa Chi hừ lạnh nói.
Đoạn quay sang Khương Thần nhìn hắn với ánh mắt khinh thường.
“Tiểu tử, ngươi dự định gây rối?”
Khương Thần ngược lại không để ý tới Lâm Thừa Chi, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Bá, đạm mạc nói:
“Nàng nếu như ta trị không được, thế giới này liền không có ai trị được.”
“Nàng vấn đề hiện tại là gì?” Lâm Thiên Bá thanh âm mang theo chút hi vọng nói.
“Ta chưa xác định được, tối thiểu cũng phải nhìn xem hiện trạng nào như thế nào đã.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Lâm Thiên Bá nghe vậy, hướng về phía Lâm Thừa Chi nói:
“Thừa Chi, để hắn vào đi thôi.”
“Thiên Bá ca, chuyện này không phải do ngươi quyết a, chuyện này liên quan tới tính mạng của đại tẩu.” Lâm Thừa Chi vội vàng nói. Đoạn ánh mắt hướng tới Khương Thần dày đặc địch ý:
“Tiểu tử, ngươi tốt nhất im lặng cho ta, chuyện này ngươi gánh không nổi.”
“Nếu vậy tùy các ngươi a.” Khương Thần giang hai tay ra, hờ hững nói.
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy thế nhưng hắn lại âm thầm đưa thần thức vào trong phòng bệnh quan sát tình trạng của Viên Thải Hàm.
Càng quan sát, sắc mặt hắn càng kém, mơ hồ còn hiện lên chút sát khí.
Tình trạng của Viên Thải Hàm hiện tại như ngàn cân treo sợi tóc. Sinh mệnh giống như dòng nước dần dần trôi tuột đi. Hiện tại sinh mệnh nàng giống như ngọn nến nhỏ trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.
Lâm Thiên Bá đột nhiên giống như hư thoát một dạng. Sau một hồi giống như đưa ra quyết định, hắn gượng đứng dậy hướng về phía Khương Thần, khuôn mặt vô cùng trịnh trọng nói:
“Tiểu Thần, ta biết ngươi là một kì nhân dị sĩ, ta không biết ngươi có thể chữa trị cho Viên a di ngươi hay không, thế nhưng phần nhân tình này, Lâm Thiên Bá ta sẽ mãi khắc ghi.”
“Thiên Bá ca, ngươi không thể dạng này a…” Lâm Thừa Chi vội vàng ngăn cản.
Đám trưởng bối Lâm gia vội vàng xúm lại khuyên can. Tất cả đều nhìn Khương Thần với ánh mắt địch ý. Không rõ tên tiểu tử này ở đâu chui ra, giở yêu ngôn hoặc chúng.
Đằng sau, đám thanh niên nam nữ Lâm gia thấy trưởng bối xôn xao, cũng tiến tới nghe chuyện.
“Thừa Chi, ngươi không cần nói nữa…mặc dù kết quả chưa ra thế nhưng ta có dự cảm không hề tốt…chuyện này coi như giao cho tiểu Thần hắn đi.” Lâm Thiên Bá khuôn mặt sầu khổ nói. Hắn dù sao trong lòng vẫn không hiểu thấu hiện lên chút tin tưởng đối với Khương Thần vì vậy mới để cho hắn đi vào trong.
Hắn thời gian này luôn luôn bồn chồn ruột gan, khó ăn khó ngủ giống như linh cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra. Hiện tại Viên Thải Hàm ngã bệnh. Giống như linh cảm linh nghiệm, hắn đối với bệnh tình của nàng lần này quả thực không vớt lên được chút hi vọng.
Khương Thần chỉ cần Lâm Thiên Bá đồng ý, ngược lại không cần nghe bất luận kẻ nào. Lúc này chỉ khẽ lướt qua đám bác sĩ, toan tính đẩy cửa phòng hồi sức đi vào.
Chợt đằng sau vang lên một thanh âm hừng hực khí thế. Thanh âm này mang theo vẻ già dặn tang thương, lại không vơi đi uy vũ bá khí.
“Con dâu Lâm gia ta lúc này tới cái a miêu a cẩu chữa trị.”
Khương Thần nghe tới thanh âm này, nắm tay đột nhiên nắm chặt. Hắn không cần ngoảnh mặt lại cũng có thể đoán ra người vừa mới lên tiếng là ai.
Lâm Chấn Thiên, chân chính gia chủ Lâm gia. Phụ thân Lâm Thiên Bá, Lâm Khiếu Thiên.
Đây cũng chính là người khiến cho Khương Thần cảm thấy khó chịu nhất.
Một kẻ ngạo khí cực cao, tính cách chi li, gia trưởng. Hắn đã nói điều gì đúng, thứ đó liền phải đúng. Hắn cũng là kẻ đã mở ra cọc hôn nhân Trương Lôi cùng Lâm Thải Hân. Hắn cũng là kẻ, trong nhiều thế trùng sinh đã âm thầm sai người trừ khử Khương Thần.
Không ai để ý tay nắm cửa nơi Khương Thần đang nắm kia lúc này đã bị bóp méo.
Hiển nhiên sự xuất hiện của Lâm Chấn Thiên khiến cho Khương Thần cực độ phẫn nộ. Không chỉ bởi vì khó chịu hắn từ trước, mà là bởi vì một câu nói kia của Lâm Chấn Thiên. Lâm Chấn Thiên mắng hắn là a miêu a cẩu.
Lâm gia tất cả mọi người vội vàng cúi chào Lâm Chấn Thiên, còn chưa kịp lên tiếng, một đạo thanh âm âm lãnh vang lên.
“Lão già, ngươi có thể lặp lại lần nữa?”
Đạo thanh âm này không ai khác chính là Khương Thần. Lúc này hắn đã quay lại, đối diện với Lâm Chấn Thiên.
“Tiểu hỏa tử không biết trời cao đất rộng, ngươi có biết người đứng trước mặt ngươi là ai không?”
Lâm Chấn Thiên cười lạnh, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận. Hắn khó chịu với bản mặt của Khương Thần, khó chịu vì Khương Thần vừa mới gọi hắn là lão già.
“Một phàm nhân sâu kiến mà thôi.”
Khương Thần lạnh nhạt nói:
“Cút.”
Đoạn, khí thế trên người hắn tỏa ra khiến cho dãy hành lang trở nên ngột ngạt. Toàn bộ mọi người đứng trong hành lang đột nhiên cảm giác giống như có vạn cân đè lên người.
Toàn bộ mồ hôi không tự chủ đổ ra, miệng không ngừng há ra hít lấy hít để không khí.
Lâm Chấn Thiên là người trực tiếp bị khí thế của Khương Thần đè ép. Chỉ thấy hắn hai mắt trợn trừng lên sau đó ngã lăn ra đất, mũi miệng đầy máu.
Một tồn tại cao cao tại thượng tại Đế đô trực tiếp bị khí tràng của một tên thanh niên trẻ tuổi chấn cho ngất xỉu. Chuyện này nếu như truyền ra, quả thực là chuyện cười muôn đời.
***
Hôm nay được một số đạo hữu tâm sự về lối viết lậm convert. Ta sợ mình bị lậm convert mà không biết, giống như "một cái nữ hài", "một cái nam nhân". Về sau từ "cái" ta xin phép lược bỏ vì dường như nó bị thừa. Tuy nhiên nhiều chỗ cần sử dụng ta vẫn sẽ sử dụng để cho mang theo hơi hướng tiên hiệp chứ không nghiêng quá về lối hành văn hiện đại.