Mục lục
Vô Tận Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói thời điểm lão ẩu bị Khương Thần một tay chụp cho trọng thương, hai bọn họ biết, bản thân chính là cá thịt trên thớt, thanh niên kia muốn xào nấu thế nào liền xào nấu.

“Đại nhân…chúng ta quả thực không có ác ý đối với tiểu tỷ tỷ.” Bạch y nữ tử khẽ nói.

“Ta biết.” Khương Thần lạnh giọng nói: “Nếu như có ác ý, các ngươi nghĩ có thể đặt chân vào căn phòng này được sao?”

“Vâng, vâng.” Lão ẩu trôi nổi trên không trung cung kính đáp: “Vậy hiện tại tiểu liền giúp tiểu cô nương kia giải lạc ấn…”

“Hừm…” Khương Thần hừ lạnh, một cái vung tay, không trung xuất hiện một lá bùa vàng. Trên thân lá bùa kia còn đang phát sáng một cái tiểu ấn nhỏ cùng một chữ “trấn”.

“Đại nhân…đây là?” Bạch y nữ tử nhìn tới lá bùa kia, thân thể không tự chủ run lên.

Từ trên đạo phù chú kia, nàng có thể cảm nhận được một luồng vô hình áp lực khiến cho bản thân cảm thấy nghẹ thở.

“Phong ấn các ngươi năm thành thực lực, các ngươi có phục.” Khương Thần vẫn ngồi ung dung trên ghế, ánh mắt hiện lên chút lăng lệ.

“Phục…” Bạch y nữ tử dường như nhận ra trong ánh mắt lão ẩu hiện lên chút không cam lòng, vội vàng cúi đầu nói.

Nàng không dám chần chừ, bởi lẽ nếu để nam nhân này nhìn thấy chút không phục kia, chắc chắn bọn họ ngày hôm nay liền chung kết.

Khương Thần cười nhạt nói:

“Không nên nghĩ ta làm như vậy là quá mức. Không cho các ngươi hồn phi phách tán, các ngươi liền nên cảm tạ trời đất, nếu như còn để ta nhìn thấy một lần, tất diệt các ngươi.”

Nói đoạn phẩy phẩy tay. Lá bùa trên không trung lập tức lóe lên một đạo ánh sáng chói mắt.

Đoạn, tiểu ấn trên lá bùa đem theo chữ “trấn” kia càng thêm phát sáng, thẳng treo lên không trung, chiếu xuống lão ẩu cùng bạch y nữ tử. Chỉ thấy lão ẩu hét thảm một tiếng, thân thể càng thêm mờ ảo. Bạch y nữ tử còn khá hơn một chút, chỉ là khuôn mặt hiện lên tái nhợt, thân thể không tự chủ được tự biến về dạng hồn thể.

Nhìn thấy dáng vẻ không quan tâm của Khương Thần, cả hai nhìn nhau sau đó khẽ cúi đầu rời đi. Chuyện lạc ấn cũng không đề cập tới.

Nói đùa, loại thủ pháp của thanh niên này cao thâm như vậy, chẳng lẽ lại không giải quyết được cỏn con lạc ấn của bọn họ sao.

Khương Thần tiến tới gần quan tài gỗ, khẽ gõ lên thành quan tài năm tiếng, khẽ nói:

“Được rồi… không còn chuyện gì nữa.”

Quan tài gỗ lúc này khẽ rung nhẹ, bên trong phát ra thanh âm giống như người vừa mới ngủ say tỉnh giấc.

Hắn khẽ phẩy tay, nắp quan tài liền dịch sang một bên.

Cao Nhược Vũ thời điểm Khương Thần gõ năm tiếng lên nắp quan tài, liền bị tiếng gõ khiến cho mê man, hiện tại năm tiếng gõ lên thành quan tài mới đánh thức nàng trở lại. Đồng thời, toàn bộ những chuyện xảy ra, những gì nàng nghe được từ nãy tới giờ đều bị Khương Thần xóa sạch.

Thấy có ánh sáng chiếu vào, Cao Nhược Vũ liền không tự chủ được ngồi dậy, đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.

“A…a…” Cao Nhược Vũ hai mắt mở lớn, khuôn mặt hiện lên vẻ mộng bức. Hai tay chỉ vào mình sau đó chỉ vào quan tài.

Nàng hiện tại đang muốn hỏi rằng, từ lúc nào lại nằm trong quan tài? Ai đã đưa nàng vào trong quan tài gỗ?

Khương Thần nhìn hiểu cử chỉ của nàng. Chỉ là hắn im lặng không đáp. Bàn tay khẽ đánh vào thể nội nàng một đạo nguyên thuật.

Chỉ thấy Cao Nhược Vũ thân thể khẽ run lên. Như có như không hắc khí quanh quẩn bên cạnh nàng đột nhiên co rút sau đó bị chuỗi phất châu trên cổ tay hút sạch.

Chuỗi phật châu sau khi hút sạch hắc khí trên người Cao Nhược Vũ, mười ba hạt xá lị ban đầu sáng bóng vân gỗ, lúc này trở thành màu đen, rơi vỡ từng viên một.

“Nói thử xem sao?” Khương Thần bất động thanh sắc nói.

Cao Nhược Vũ miệng khẽ há, lưỡi nhỏ hồng nhuận khẽ thò ra mang theo bọt nước, thế nhưng cố thử thế nào vẫn không thể nói được. Khuôn mặt nàng lúc này hiện lên vẻ lo lắng nhìn tới Khương Thần.

Khương Thần chợt nhớ ra điều gì, đưa tay cốc nhẹ lên đầu Cao Nhược Vũ một cái.

“A…đau, ngươi tại sao đánh ta.” Cao Nhược Vũ bất chợt hô lên. Nhận ra mình đột nhiên nói được trở lại, lúc này khuôn mặt vô cùng sửng sốt.

Trong đầu nàng hiện tại đang có một câu hỏi to lớn. Chẳng lẽ Khương Thần này gõ một cái, nàng liền nói được?

Nhận ra vẻ khó hiểu hiện lên trên mặt nàng, Khương Thần chỉ cười nhạt nói:

“Giống như tiểu hài tử mới được sinh ra. Nếu không thể khóc, liền đánh nhẹ lên người chúng.”



Trong một gian phòng khách sang trọng, một tên trung niên nam tử mang theo hắc y ngồi ngang nhiên trên ghế, bên cạnh hắn là hai vị nữ tử tuổi tầm đôi mươi, khuôn mặt diễm lệ, ăn mặc hở hang, phân biệt ngồi hai bên đùi.

Trung niên nhân này vừa thưởng thức trái cây do hai vị nữ tử đút cho, bàn tay vừa không ngừng vuốt ve những bộ phận tư mật trên người các nàng. Gian phòng vì thế tràn ngập thanh âm kiều diễm ướt át.

“Đại nhân, chuyện ngài dặn dò ta đã cho người hoàn thành.”

Ngồi ghế đối diện là một vị trung niên nhân khác khuôn mặt hung tợn, ngoài ra còn có một vết sẹo dài từ bên trái trán xuống tới má bên phải. Hắn lúc này hướng tới hắc y trung niên lạnh giọng nói.

“Rất tốt…xong chuyện này, Huyết Sát bang các ngươi không thiếu chỗ tốt. Đồng dạng, ta sẽ giúp các ngươi xử lí Hắc Lang bang.”

“Huyết Sát bang sau này chính là thiên lôi, đại nhân sai đâu đánh đó.” Trung niên nhân mừng rỡ nói. Khuôn mặt vốn âm tàn lúc này hiện ra vẻ vui mừng, nhìn vào càng thêm dữ tợn.



Khương Thần sau khi hóa giải lạc ấn âm hồn lão giả để lại cho Cao Nhược Vũ xong, liền sáng hôm sau trở về nhà trọ.

Trước khi rời Cao gia, hắn cũng đã âm thầm bố trí một cái Dẫn Linh Trận ngay gần hoa viên của Cao Nhược Vũ. Nơi đây cũng là nơi khí vận của Cao gia tập chung dồi dào nhất.

Nếu như có thể mượn thêm nhiều đạo khí vận hùng hậu nữa, hắn có thể từ Dẫn Linh Trận mượn năng lượng của khí vận dựng nên Tam Tài Trận, cuối cùng từ mấy cái Tam Tài Trận kia thành công xây dựng Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận.

“Thật sự rất mong chờ nha…Năm xưa xây dựng trận pháp khổng lồ ngoại trừ vây công Vũ Vô Địch tên kia, còn lại cũng chưa bao giờ xây dựng một cái trận pháp lớn đến như vậy.”

Khương Thần nằm ngửa ra giường, hiếm khi trên mặt xuất hiện nét hưng phấn. Hắn quả thật lần này vì suy nghĩ của bản thân, cảm thấy khí thế hừng hực. Giống như năm đó tung hoành ngang dọc tại Đại Thiên Nguyên Giới vạn người kính nể.

Hắn đã nghĩ, xây dựng một cái Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận bao trùm lên Vẫn Triết thành phố, tụ tập toàn bộ Hỗn Nguyên Chi Khí tại Vẫn Triết thành phố này giúp cho bản thân tu luyện. Tuy nhiên, dường như điều đó vẫn chưa thỏa mãn được hắn.

Công pháp tại Đại Thiên Nguyên Giới vốn chia gồm Phàm cấp, Linh cấp, Vương cấp, Tôn cấp, Thánh cấp, Đế cấp. Trong đó, Đế cấp công pháp loại này vô cùng hiếm hoi, cũng chỉ có các cổ tộc như bát tộc mới có khả năng nắm giữ.

Như Phàm cấp công pháp có thể tu luyện tới Nguyên Hồn Cảnh, nếu như không đổi một môn công pháp, ngươi không thể đột phá lên Nguyên Linh.

Tương tự với Linh cấp công pháp, nguyên giả có thể tu luyện tới Nguyên Đan Cảnh, Vương cấp tu luyện tới Nguyên Tôn Cảnh, Tôn cấp tu luyện tới Nguyên Thánh đỉnh phong.

Nguyên Thánh Cảnh tại Đại Thiên Nguyên Giới cơ hồ là đỉnh phong công pháp, nguyên giả có thể tu luyện tới Đại Đế đỉnh phong. Còn như Đế cảnh công pháp, có là một chuyện, có đủ tài lực, vật lực chèo chống cho bản thân tu luyện hay không vẫn là một vẫn đề lớn.

Như các đại cổ tộc, Đế cấp công pháp không phải bất kì ai cũng có khả năng tu luyện được.

Năm xưa, thời điểm còn tại Thánh tộc, Khương Thần bởi vì mộc thuộc tính công pháp không có Đế cấp cho nên chỉ có thể tu luyện Thánh cấp công pháp.

Tuy nhiên, môn Thánh cấp công pháp này năm đó cũng đã mơ hồ tiếp cận Đế cấp. Còn lại, hỏa thuộc tính, hắn cũng không trú trọng nhiều. Nói đùa, giữa một cái thập phẩm mộc thuộc tính cùng với lục phẩm hỏa thuộc tính, lựa chọn tu luyện loại thuộc tính nào không cần nói cũng biết a.

Dù hỏa thuộc tính là phụ trợ, thế nhưng vì đam mê luyện đan cho nên đối với loại thuộc tính này, hắn vẫn là dày công nghiên cứu. Tu luyện thời điểm đó cũng là một cái Thánh cấp sơ giai công pháp.

Hiện tại, một lần tu luyện lại nguyên thuật, hắn cũng không dám nghĩ tu luyện lại môn công pháp Thánh cấp kia. Đối với hắn, tình trạng hiện tại chỉ cần tu luyện theo một cái Vương cấp công pháp là đủ.

Bởi vì sao?

Thánh cấp công pháp mặc dù tốc độ hấp thu, phạm vi hấp thu Hỗn Nguyên Chi Khí nhanh hơn, rộng hơn so với các công pháp cấp thấp hơn gấp nhiều lần. Thế nhưng, tu luyện Thánh cấp công pháp, chất lượng Hỗn Nguyên Chi Khí trong thể nội so với cấp thấp công pháp càng cao hơn. Do vậy, cùng cấp nguyên giả, lượng Hỗn Nguyên Chi Khí cần hấp thu vào để gia tăng thực lực cũng nhiều hơn.

Theo như Khương Thần trù tính, nếu như hắn tu luyện Thánh cấp công pháp, hấp thu toàn bộ Hỗn Nguyên Chi Khí trên Lam Hải tinh này cũng không đủ chèo chống cho hắn vượt qua Nguyên Hồn Cảnh. Thế nhưng tu luyện Vương cấp công pháp, hắn có thể tu luyện tới Nguyên Vương Cảnh nếu đủ thời gian.

Nguyên Vương Cảnh mặc dù tu luyện Vương cấp công pháp, suy cho cùng vẫn mạnh mẽ hơn Nguyên Hồn Cảnh tu luyện Thánh cấp công pháp nhiều.

Giống như ngươi một cái sinh viên đại học. Mặc dù thời điểm học cấp một, cấp hai học hành vô cùng yếu kém, suy cho cùng vẫn hiểu biết nhiều hơn một tiểu hài tử học cấp một nhưng chăm ngoan học giỏi.

Lại nói, Khương Thần lúc này nằm ngửa trên giường trù tính. Hiện tại lâm thời thay đổi ý định. Không phải xây dựng một cái Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận khổng lồ tại Vẫn Triết thành phố này nữa. Hắn dự định sẽ làm lớn hơn, xây dựng một cái Thôn Linh Trận bao trùm lên cả tỉnh Vẫn Triết này.

Theo đó, Thôn Linh Trận sẽ thôn phệ tòan bộ Hỗn Nguyên Chi Khí của Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận, cung cấp cho hắn tu luyện.

“Xem ra phải xây dựng thêm bốn cái Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận tại tứ phương thành a.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK