Tại rừng trúc Tây Yên Châu
Tư Tản Nguyệt lấy trong túi ra một chiếc bạch ngọc trong suốt, cô gõ nhẹ lên đó hai cái, âm thanh đinh đinh đang đang vang lên. Thật êm tai!
"Sở tỷ" Sau màn đêm đen tối, hai thiếu niên trẻ tuổi bước ra. Nhìn vào rõ thấy dung mạo không hề tầm thường.
"Thanh Long, Bạch Hổ. Đã lâu không gặp!" Tư Tản Nguyệt thu lại miếng bạch ngọc vào trong túi, mỉm cười nhè nhẹ.
"Ể! Sở tỷ, tỷ sao lại ở trong quân đội thế?" Bạch Hổ miệng còn ngậm cây kẹo mút, gãi gãi đầu nhìn Tư Tản Nguyệt.
"Nhiệm vụ cả thôi." Nhìn Bạch Hổ, Tư Tản Nguyệt không khỏi đau đầu, mệt mỏi mà vỗ lấy trán.
Tống Phong nãy giờ nhìn bọn họ ôn lại chuyện cũ, không hề mảy may để ý tới mình thì vô cùng tức giận. Hắn là đang bị ăn bơ?
"Nè! Ngụy Bạch Sở cô rốt cuộc lôi lão tử ra đây là để làm gì hả?" Tống Phong bước lên, khoác tay thân mật lên Tư Tản Nguyệt.
Nhìn theo góc độ của ai kia đang xem lén thì rất giống như đang ôm nhau. Lãnh Ngạo nắm chặt bàn tay lại thành quyền, ánh mắt nhìn Tống Phong như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn thế nhưng chạy theo cô tới đây chỉ để nhìn thấy cảnh này?
"Tống Phong, ngươi còn không mau bỏ tay ra khỏi người bà?" Cô ngước mắt nhìn lên, nghiến răng nói ra từng chữ một.
"Bỏ ra thì bỏ ra, có cần phải căng vậy không?" Tống Phong giương lên đôi mắt cún con, ánh mắt lấp la lấp lánh mà nhìn cô.
"Phong ca, anh ra ngoài nhiều năm thế! Học được cũng không ít chiêu tán gán nhỉ?" Bạch Hổ chạy tới, khoác tay lên vai Tống Phong, cười hì hì mà nói.
"Hừ! Lão tử mới là không thèm thích người hung dữ như cô ta." Tống Phong quay mặt sang một bên, bộ dáng vô cùng ủy khuất.
"Được rồi! Được rồi! Tôi hẹn các người ra đây cũng không phải là để trêu chọc." Tư Tản Nguyệt lúc này mới vào vấn đề chính.
"Tôi cần các người giúp một việc..." Lời còn chưa kịp nói xong, Tống Phong đã nhảy dựng lên.
"Nè! Ngụy Bạch Sở, 'các người' là có ý gì hả? Chẳng lẽ lão tử cũng phải giúp cô?"
"Sao? Không muốn?" Tư Tản Nguyệt nhìn Tống Phong, đôi mắt sắc bén chợt xẹt qua tia sát ý.
"A! Không có không có." Con mịa nó ánh mắt này thật là đáng sợ nga~ Có cần phải hung dữ thế không chứ? Rõ ràng hắn ngoan đến thế...
"Tôi cần hai người các người gia nhập vào tổng bộ. Việc của Huyết Minh tạm thời giao cho Tần Vô xử lý đi." Tư Tản Nguyệt tay chỉ vào Bạch Hổ và Thanh Long, dặn dò.
"Được! Sở tỷ." Bạch Hổ chạy qua vòng lấy vai Thanh Long nhưng nhanh chóng bị né tránh. Kết quả, Bạch Hổ bị hụt, ngã nhào xuống đất. Khuôn mặt ai oán nhìn Thanh Long. Tên chết tiệt, ngươi cứ đợi đó cho lão tử!
"Sở tỷ, nghe nói ca ca tỷ trở về rồi." Thanh Long không để ý đến Bạch Hổ đang nằm dưới đất, nhìn Tư Tản Nguyệt nghiêm túc nói.
"Ca ca? Ta có ca ca sao?" Tư Tản Nguyệt khẽ chau mày, chuyện gì đang xảy ra?
"Đệ cũng không biết, chỉ nghe tổ chức của tỷ gửi thư thông báo. Bất quá lúc đó tỷ không có ở đó, nên đệ cũng không biết giao cho ai?"
"Thanh Long, có nhớ trong bức thư kia gọi ca ca ta là gì không?" Như sực nhớ ra gì đó, Tư Tản Nguyệt ngước đôi mắt hiếu kì về hướng Thanh Long.
"Là Ngụy Đồ." Thanh Long còn chưa kịp nói thì không biết Bạch Hổ từ đâu chui ra dành lời.
"Không phải chứ! Thế nhưng lại là Ngụy Đồ?" Tống Phong tay ôm ngực, biểu cảm hết sức không thể tin nổi.
"Ngụy Đồ... Quả nhiên..." Tư Tản Nguyệt lẩm bẩm trong miệng, rồi thấy sắc trời cũng đã tối. Cuối cùng, bọn họ vẫn là về sớm kẻo quân đội phía bên kia phát hiện.
"Nhớ! Vào quân đội càng sớm càng tốt." Trước khi đi, Tư Tản Nguyệt còn không quên dặn dò hai người họ.
"Sở tỷ cứ yên tâm." Bạch Hổ vẫy tay theo Tư Tản Nguyệt, hai người họ trong chốc lát biến mất tăm.
"Ngươi xem trộm bao nhiêu thư của ta rồi?" Bạch Hổ định đi, nghe Thanh Long nói thế thì thoáng giật mình, đứng khựng lại.
"Không phải chỉ là mấy bức thư thôi sao? Ngươi đừng có nhỏ nhen thế chứ?"
Thanh Long bắn đôi mắt hình viên đạn về phía Bạch Hổ.
"Ta còn tưởng có em gái nào gửi thư tình cho ngươi chứ? Ai dè cũng chỉ là mấy cái tin tình báo khô khan." Thấy Thanh Long như vậy, hắn cũng chỉ có thể tìm cách biện hộ cho mình.
"Khô khan? Sau này ngươi cứ thử xem trộm tiếp xem?" Thanh Long đút tay vào túi quần, bộ dáng uể oải.
"Hừ! Thanh Long tên chết bầm nhà ngươi đừng hòng uy hiếp ta. Đợi ta tìm thấy lão đại, xem ngươi uy hiếp ta thế nào?"
"Lão đại? Ngươi xem tên kia là lão đại từ khi nào?" Thanh Long giương khóe môi, tạo thành một đường cong hoàn mĩ.
"Đừng dùng cái biểu cảm đó nhìn ta! Chẳng lẽ đó không phải là lão đại của ngươi chắc?" Bạch Hổ khoanh tay trước ngực, chân gác lên một hòn đá.
"Ta nói cho ngươi biết cả cuộc đời này của Bạch Hổ ta ân nhân lớn nhất là chính là 'lão đại', mà lão đại của lão đại chính là Sở tỷ. Ngươi hiểu chưa?"
Thanh Long: "..."
"Đừng nói nhảm! Về." Thanh Long không để ý tới tên chết bầm kia nữa, xoay lưng đi về.
Bạch Hổ => tên chết bầm.
"Nè! Đợi ta với."
*****
Thanh Long: "Tác giả, Bạch Hổ hắn đang nói gì thế?"
Tác giả: "Me là người tối cổ, đừng hỏi me mấy vấn đề có tính logic cao thế chứ!"
Thanh Long: "Không hiểu sao con nhóc này có thể làm tác giả được luôn."
Tác giả: "..."