Thiếu niên từ ngoài bước vào, trên người mặc một chiếc áo khoác da, quần jean đen, khí chất ngời ngời không kém phần quyến rũ.
Tư Tản Nguyệt trợn tròn mắt, đôi con ngươi thoáng co rúc lại lộ rõ vẻ khó tin.
"Lãnh Ngạo?" Tư Tản Nguyệt nhìn thiếu niên đang dần bước tới trước mặt mình. Anh thế nhưng lại ở đây?
Lãnh Ngạo lơ đi ánh mắt ngạc nhiên của quân đội, sải bước tới bên cạnh Tư Tản Nguyệt.
"Bảo bối, để em đợi lâu rồi!" Hắn lấy tay xoa đầu cô, ánh mắt rõ vẻ sủng nịch.
Tư Tản Nguyệt ngơ ngác nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, hai má thoáng chốc ửng hồng. Tránh đi hành động thân mật của anh, cô khẽ bước sang bên cạnh mấy bước, vừa hay đụng phải người Tống Phong.
Lãnh Ngạo nhìn một loạt động tác của cô thì không khỏi nhíu mày. Vừa mới rời khỏi cô mấy ngày, không ngờ thế nhưng cô lại đi gặp Tống Phong. Vậy 5 năm qua, phải chăng lúc không có hắn, cô cũng thân thiết với Tống Phong như thế?
Không nhìn chằm chằm vào Tư Tản Nguyệt nữa, Lãnh Ngạo quay lại đối diện với phía quân đội. Việc này, đợi lát nữa lại giải quyết sau.
"Lãnh Ngạo, cậu đến đây làm gì?" Hàn Lệnh đăm chiêu nhìn về phía trước mặt, giọng nói có chút nghi ngờ.
"Tên của tôi là thứ mà ông có thể tùy tiện gọi sao?" Lãnh Ngạo hếch cằm, đôi con ngươi sắc bén không một tia thiện ý.
"Cậu... Chắc là có điều không biết, bọn chúng là người của Huyết Minh, đều không tốt đẹp gì..."
"Câm miệng!" Lãnh Ngạo hét lớn, làm mấy người quân nhân trước mặt liền không rét mà run. Vợ của hắn, là thứ mà ông ta có thể tùy tiện bôi nhọ sao, quả thực là chán sống mà!
"Hừ! Nói đạo lý cậu không nghe, uổng công con gái tôi lại phải lòng cậu. Cậu thật khiến tôi và Nghi Linh thất vọng!" Hàn Lệnh mặt mày có chút biến đổi. Dù sao Lãnh Ngạo cũng là một con cờ tốt, mất đi quả thực hơi tiếc nuối.
"Tất cả mọi người, lên cho tôi!" Đến nước này, Hàn Lệnh cũng không thèm khách khí nữa, trực tiếp cho quân tiến lên.
Nào ngờ, ông ta vừa nói xong thì tất cả quân nhân đồng loạt ngã xuống. Hàn Lệnh há hốc mồm, đôi đồng tử nghi hoặc nhìn về phía Lãnh Ngạo, liền bị hắn tung cho một loạt ánh mắt khinh bỉ.
Từ ngoài hang động, một tên áo đen bước vào, trên mặt còn đang đeo một chiếc mặt nạ chim ưng màu bạc.
"Lão đại, đã xử lý xong tất cả chướng ngại vật!" Tên kia hai tay để trước ngực, cúi đầu cung kính nhìn Lãnh Ngạo bẩm báo.
"Không thể nào! Các ngươi là dùng gì lại có thể giết người từ xa như vậy?" Hàn Lệnh quát lên, ông ta lúc này giường như phát điên.
"Giết người từ xa bằng gì sao? Là súng đó. Đúng là ngu ngốc!" Bạch Hổ chạy lên phía trước, trên tay vẫn còn đang cầm chiếc hộp lúc nãy Tư Tản Nguyệt ném qua.
"Nhưng rõ ràng ta không nghe thấy tiếng gì cả! Làm sao có thể là súng được?" Hàn Lệnh ngồi bệt dưới đất, đến lúc này vẫn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Người ông ta đưa tới cũng hơn mấy trăm người, làm sao có thể giết sạch nhanh như thế được. Lãnh Ngạo... chàng trai này quả thực không hề đơn giản.
"Làm trong quân đội nhiều năm như thế, chẳng lẽ ông chưa từng nhe tới tác dụng của giảm thanh sao? Ngu ngốc!" Bạch Hổ quăng luôn một tràng, hắn đến giờ vẫn không hiểu tại sao tên đầu già này lại có thể làm tổng chỉ huy được nữa, quân đội nước H là bị ấm đầu sao?
"Để anh đưa em về!" Lãnh Ngạo quay mặt qua phía Tư Tản Nguyệt, bước lại gần cô.
"Không...." Còn chưa kịp nói hết câu, Tư Tản Nguyệt đã bị Lãnh Ngạo cầm tay kéo đi, lời cũng không chẳng biết nên nói thế nào cho phải.
Lãnh Ngạo kéo cô ra xa khỏi Tống Phong, trước khi đi còn không quên lườm cho hắn một ánh mắt sắc bén, như cảnh cáo.
Tống Phong theo sau hai người họ. Ánh mắt tên này này là có ý gì? Năm năm trước bỏ rơi cô giờ lại nhìn hắn như tình địch. Tên Lãnh Ngạo này, não là bị úng nước rồi đi.
Tư Tản Nguyệt ngồi lên một chiếc xe gần đó cùng với Lãnh Ngạo. Phía trước tài xế được ngăn cách bởi một chiếc rèm đen với hàng ghế sau.
Tư Tản Nguyệt tay bị tên biến thái nào đó nắm chặt, mặt đỏ ửng, cố rụt tay ra nhưng không thành. Anh quả thực là bám dai như đỉa mà!
"Bỏ tay em ra!" Một lúc sau, Tư Tản Nguyệt thật không chịu nổi được nữa. Hắn cứ vuốt ve trêu đùa tay cô, làm cô nhột muốn chết.
"Sao? Anh không thể cầm tay em?" Bàn tay đang nắm chặt lấy tay Tư Tản Nguyệt dần dần nới lỏng, ánh mắt chuyển sang nhìn chằm chằm người đối diện.
"Đương nhiên không thể!" Tư Tản Nguyệt nhanh chóng rút tay về, lúng túng không giám nhìn thẳng anh.
"Sở Sở, nhìn thẳng anh!" Lãnh Ngạo khẽ nhíu mày, cô là chán ghét anh đến mức độ nào rồi, đến nhìn cũng không muốn.
Nhận thấy sự uy hiếp trong lời nói của Lãnh Ngạo, Tư Tản Nguyệt liền miễn cưỡng quay sang. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt, cô đã bị anh dán lên môi một nụ hôn dài.
"Ưm...." Tư Tản Nguyệt cố dãy giụa nhưng không thành, Lãnh Ngạo đang hoàn toàn khống chế cô. Cũng thật hết cách!
*****
Tài xế: "Lão đại à! Anh không thể để ý tới cảm nhận của tôi một chút được không?"
Tác giả: "Đừng buồn, chúng ta đều là cẩu độc thân giống nhau cả!"
Tài xế: Tủi thân