"Mau! Bỏ em ra!" Cô cố sức dãy dụa nhưng không thành, lực đạo của Lãnh Ngạo quá mạnh.
"Nói! Em muốn lấy cái gì, anh lấy cho em." Lãnh Ngạo vẫn nhất quyết không buông cô ra. Hắn sợ cô lại 'vô tình' nhìn vào trong phòng tắm rồi thấy cái không nên thấy sẽ thế nào? Vợ của hắn, cũng chỉ có hắn quản được.
Tư Tản Nguyệt gương mặt ỉu xìu. Đã đến nước này, còn cách nào khác sao?
"Chiếc nhẫn màu xanh dương kia!" Gương mặt mất mát tột độ, Tư Tản Nguyệt cũng không còn dãy dụa nữa, tay chỉ về hướng nơi chiếc nhẫn đang 'an tọa'.
"Đi ra ngoài, đợi anh!" Lãnh Ngạo nới lỏng vòng tay đang ôm cô ra, giọng nói mơ hồ có thể nghe ra được sự cưng chiều.
"Hả?" Lãnh Ngạo anh là có ý gì? Chẳng lẽ anh định giúp cô trộm nhẫn của bạn thân. Không phải chứ!
"Hả cái gì? Mau đi." Lãnh Ngạo bây giờ không còn sót lại chút ngả ngớn nào vừa nãy, giường như người đứng trước mặt cô hiện giờ mới thực sự là Lãnh Ngạo vậy. Hai người không chút nào liên quan đến nhau.
Tư Tản Nguyệt như định nói gì đó nữa nhưng rồi cũng im lặng, nghe theo hắn nhảy từ đường cửa sổ đi ra ngoài.
Lãnh Ngạo thấy cô rời đi, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm. Lỡ như cô cứ một hai đòi nhìn Lâm Trì tắm, hắn có ôm cô bao nhiêu lần cũng vô dụng. Hắn nhất định phải bảo vệ sự trong sáng của cô, đương nhiên cô cũng chỉ có thể đen tối với mỗi mình hắn.
Lãnh Ngạo trong lúc đợi Lâm Trì tắm xong, đi tới ngồi cạnh chiếc bàn gần đó khẽ nhấp một ngụm nước.
Không lâu sau đó, Lâm Trì từ phòng tắm bước ra, dưới thân còn quân một chiếc khăn tắm. Nhìn Lâm Trì lúc này, Lãnh Ngạo lại càng chắc chắn quyết định để Tư Tản Nguyệt ra ngoài là đúng. Nhìn thấy cảnh này, có phải hay không cô cũng sẽ phụt máu mũi? Dù sao tướng mạo Lâm Trì cũng không tệ.
"Ể! Lão đại, sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm em vậy? Không tìm cách cưa đổ chị dâu nữa sao?" Lâm Trì chạy tới, ngồi ngay bên cạnh Lãnh Ngạo. Bộ dáng hết sức bất đồng với gương mặt.
"Nhích cái thân dơ bẩn của cậu tránh xa cơ thể tôi một chút!" Lãnh Ngạo ánh mắt ghét bỏ mà nhìn Lâm Trì.
"Xì! Tránh thì tránh, cơ thể anh cũng không phải là vàng." Lâm Trì bĩu môi, tìm một chỗ đối diện Lãnh Ngạo ngồi xuống.
"Chiếc nhẫn đó, đưa đây." Lãnh Ngạo tay chỉ về chiếc nhẫn trên tay Lâm Trì, gương mặt thản nhiên.
"Anh lấy nhẫn này làm gì?"
"Đưa không?" Lãnh Ngạo ngước đôi mắt sắc bén lên, dọa Lâm Trì run lẩy bẩy.
"Xì! cũng chỉ là một chiếc nhẫn lượm được từ ngoài về. Nè! Cho anh." Lâm Trì tay tháo nhẫn đưa cho Lãnh Ngạo, hắn đối với chiếc nhẫn này giường như không chút tiếc nuối.
Lãnh Ngạo nhận lấy chiếc nhẫn, đứng dậy bước chân ra khỏi phòng. Lấy được thứ cần lấy, hắn cũng sắp có được thứ hắn cần có. Tất nhiên phải nhanh chóng rời đi.
"Nè! Lão đại, anh không phải đến đây chỉ vì cái nhân chứ?"
Không một tiếng đáp lại, Lâm Trì giường như cảm nhận được có một cơn gió hiu quạnh thổi qua. Vù! Vù!
"Số tôi khổ quá mà~"
[...]
Tư Tản Nguyệt đứng ở ngoài bụi cây sớm đã sốt ruột. Sao Lãnh Ngạo lại lâu thế không biết.
Đột nhiên, một cánh tay từ sau lưng đụng vào vai Tư Tản Nguyệt khiến cô nhảy dựng lên. Hết hồn.
"Nhẫn của em." Lãnh Ngạo xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn trong màn đêm đen giường như phát ra ánh hào quang màu xanh nhạt, trông hết sức mông lung.
Tư Tản Nguyệt định chụp lấy thì bỗng dưng Lãnh Ngạo nắm chặt tay lại.
"Nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện." Khóe môi Lãnh Ngạo giương lên ý cười, hình như có suy nghĩ sấu xa gì đó.
"Điều kiện gì? Em đồng ý với anh hết!" Tư Tản Nguyệt lúc này hết sức gấp gáp. Chiếc nhẫn này, hình như có quan hệ gì đó với mẹ cô. Từ lúc đầu nhìn vào đã vô cùng quen mắt, hình như đã từng thấy ở đâu đó.
"Thật sự anh ra điều kiện gì em cũng đồng ý sao?" Ánh mắt Lãnh Ngạo cố tỏ ra vẻ ngạc nhiên. Lọt vào tầm mắt của Tư Tản Nguyệt lại hết sức giả tạo. Nhưng mấu chốt không phải đó, Tư Tản Nguyệt bây giờ đang nhìn chằm vào bàn tay đang cầm chiếc nhẫn kia.
Ngay cả mình đang bị ép vào góc cây cũng không biết! Trong thoáng chốc, thân hình cô chạm vào thân cây. Lãnh Ngạo đứng trước mặt lại được thêm một tia đắc ý.
"Hôn anh."
"Đươ... Hả?" Suýt chút nữa thì mắc bẫy, Tư Tản Nguyệt mở to đôi mắt ngước lên nhìn Lãnh Ngạo. Lúc này mới phát hiện ra bản thân đã bị ép dồn vào góc cây từ lúc nào.
"Sao? Em không muốn chiếc nhẫn này nữa à?" Lãnh Ngạo tay cầm chiếc nhẫn đưa lên.
"Muốn! Đương nhiên muốn."
"Thế thì cho anh thấy thành ý của em đi." Lãnh Ngạo thu lại chiếc nhẫn vào trong tay, vẻ mặt hết sức thản nhiên như không hay biết mình đang trêu chọc 'con gái nhà lành'.
"Không có điều kiện khác sao?" Tư Tản Nguyệt bĩu môi. Cô không tin Lãnh Ngạo lại không muốn thứ gì khác.
"Điều kiện khác? Tất nhiên có!"
*****
Lâm Trì: "Sống trên đời này 24 năm, bây giờ tôi mới biết bản thân còn không bằng một chiếc nhẫn." Tủi thân.
Tác giả: "..."