"Vào đi!" Tư Tản Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, hai tay đặt lên thành ghế trông cực kì uy nghiêm.
"Ể?! Sở tỷ? Trở lại rồi sao?" Tần Vô từ ngoài cửa bước vào, ánh mắt sáng long lanh nhìn cô. Hắn sắp được thoát khỏi đóng công việc kia rồi. Mừng muốn rớt nước mắt luôn.
Tư Tản Nguyệt nhận ra biểu cảm của Tần Vô thì không khỏi lắc đầu. Trong cái Huyết Minh này, đáng tin nhất cũng chỉ có mỗi mình Thanh Long thôi. Còn Bạch Hổ, thôi đừng nhắc tới hắn nữa! Nhắc tới là lại mắc mệt.
"Mọi chuyện trong Huyết Minh thế nào rồi?" Tư Tản Nguyết ngước lên nhìn Tần Vô. Hắn vẫn vậy, vẫn là bộ dáng lôi thôi lếch thếch thường ngày.
"À! Vẫn như cũ thôi. Ngoại trừ tiêu diệt một vài băng đản không yên phận và cướp một vài vụ hàng hóa chuyển sang từ đường biển thì không có gì thay đổi. Mà lão đại à, tỷ cứ yên tâm. Mấy lô hàng hóa đó đều là hàng lậu cả, trong đó còn có dấu cả súng nữa." Tần Vô nói một cách rất tự hào, kiểu như Huyết Minh mà vào tay hắn thì không gì là không thể cả.
"Được rồi. Về nghỉ ngơi đi." Tư Tản Nguyệt cũng không buồn nói nhiều với Tần Vô. Lại nói thêm một lát nữa, suy nghĩ của cô lại không biết bị bẻ cong đến mức nào.
Tần Vô nghe thấy thế liền yên lặng đi ra ngoài. Không gian trong thoáng chốc lại trở nên tĩnh mịch.
Tư Tản Nguyệt đứng dậy bước ra khỏi ghế, đi đến bên cửa sổ. Mắt nhìn về phía mây trời xa xăm. Trước mắt Tư Tản Nguyệt như hiện lên hình ảnh cha mẹ mình. Họ đang cười với cô.
Không biết từ khi nào, sống mũi cô bất chợt lại cay cay, hai hàng nước mắt thoáng chốc rơi xuống. Lã chã!
Buồn thay cho một đứa trẻ từ khi sinh ra đã chưa từng nhìn thấy mặt cha mẹ! Buồn thay cho đứa trẻ từ nhỏ đã chẳng cảm nhận được thứ gì gọi là hơi ấm thực sự!
Bây giờ Tư Tản Nguyệt mới hiểu ra, Hạ gia kia vốn không phải là gia đình thuộc về cô. Gia đình của cô, đã chết từ 23 năm trước rồi! Kể từ khi sinh ra, gia đình cô vốn đã chưa từng tồn tại.
Xa xăm ngoài kia, những đứa trẻ nghịch ngợm nô đùa. Thật vui vẻ! Tư Tản Nguyệt ngạc nhiên khi mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường ngày và gió vẫn thổi lên các đỉnh đồi. Có lẽ, chỉ có cô... là không giống như thường ngày...
[...]. Truyện Điền Văn
Một tuần sau, Tư Tản Nguyệt đã xử lý xong mọi chuyện quan trọng trong Huyết Minh. Giường như Tần Vô xử lý mọi chuyện trong Huyết Minh cũng không tồi. Cô cũng có thể yên tâm để lại Huyết Minh cho hắn coi chừng một thời gian dài.
"Minh chủ! Tống thiếu chủ muốn tìm ngài!" Lâm Giang bước vào, cung kính bẩm báo.
"Cho hắn vào đi." Mới sớm vậy đã tìm tới cửa rồi? Hắn không phải trở về tổ chức rồi sao?! Quả nhiên muốn cắt đuôi con hàng này còn khó hơn lên trời.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt à! Sao cô trở về mà không thông báo với tôi một tiếng. Hại ông đây ở trong tổ chứa cả ngày buồn chán muốn chết." Tống Phong từ ngoài cửa đi vào, giọng nói hào hứng như muốn chạy tới ôm Tư Tản Nguyệt.
Đột nhiên, Tư Tản Nguyệt giướng cánh tay lên, ngăn Tống Phong chạy tới.
"Cách xa lão nương năm mét!"
"Tại sao?" Tống Phong ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn Tư Tản Nguyệt, cô lại lên cơn à?
"Tôi sợ lại lây phải cái bệnh thần kinh của anh." Tư Tản Nguyệt mặc kệ Tống Phong tức đến xì khói bên cạnh, khoanh tay một mạch đi ra cổng chính Huyết Minh.
"Nè! Đợi tôi với." Tống Phong thấy cô phũ phàng như thế thì lại càng tức, ba chân bốn cẳng mà chạy theo cô.
Tư Tản Nguyệt đứng trước cổng, chưa tới 5 phút thì hai thiếu niên từ đằng xa bước đến.
"Sở tỷ!" Bạch Hổ hét lớn, như muốn thông báo cho tất cả mọi người mình đã về.
Bạch Hổ và Thanh Long nhanh chóng đi tới, đứng ở trước mặt Tư Tản Nguyệt.
"Phong ca à! Trở về cũng khong rủ anh em một tiếng, làm em cứ tưởng anh bị ai bắt cóc rồi nữa chứ!" Bạch Hổ bước đến, khoác tay lên vai Tống Phong.
"Bậy bạ! Lão tử thì có thể bị ai bắt cóc được chứ?" Tống phong ngông cuồng mà lên tiếng.
"Trước kia anh cũng là bị Sở tỷ đánh đến nhập viện đấy thôi!" Tần Vô từ trong bước ra, tay đút túi quần trong hết sức nghiêm túc.
"Tần ca!" Bạch Hổ bỏ tay ra khỏi người Tống Phong, chạy tới bên cạnh Tần Vô mà nịnh hót.
"Xì! Lúc đó lão tử là thấy Ngụy Bạch Sở cô ta con gái chân yếu tay mềm mới không đánh lại thôi nhé!" Tống Phong ngoáy ngoáy mũi, nhất quyết phủ định.
"Được rồi! Mấy người có thôi ngay không hả?" Tư Tản Nguyệt lúc này mới lên tiếng. Cô mà không nói, chắc mấy tên này trò chuyện đến đêm quá đi.
Thế là mọi người trong thoáng chốc im bặt.
"Vào vấn đề chính! Thanh Long Bạch Hổ, chuyện ta giao cho hai người đi làm đã làm xong chưa?"
"Sở tỷ cứ yên tâm! Đã tra ra tất cả." Thanh Long im lặng từ nãy tới giờ mới lên tiếng.
"Tốt!" Quả nhiên, chính sự vẫn là nên hỏi Thanh Long.
"Khoan đã! Chuyện đó là chuyện gì?"