CHƯƠNG 22: ANH, EM MUỐN CHUYỂN RA NGOÀI
Đường Tâm biết Lạc Hàm đã thay đổi rồi, thân thể tráng kiện, lực cánh tay cũng rất lớn. So với Lạc Nghị cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng hiện nay cô sớm đã không nghĩ đến chuyện nam nữ nữa, chỉ muốn, Lạc Hàm có thể chăm sóc thật tốt cho Niệm Niệm.
“Em buồn ngủ rồi, em muốn, em muốn đi ngủ một giấc.” Đường Tâm nhắm nghiền mắt lại, mấy ngày nay bận bịu, cô thật sự muốn ngủ một giấc cho tử tế.
Lạc Hàm thấy Đường Tâm đã ngủ, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôm lên môi cô. Rất cẩn thận, không khiến cô tỉnh lại.
Lạc Hàm lúc đại học thỉnh thoảng gặp Pete, từ đó thay đổi cả cuộc sống của anh ta. Lúc đầu cưới Đường Tâm, là thấy cô xinh đẹp ngột ngào, khéo léo, nghe lời, đơn giản, có thể che giấu tính dục vọng của abnr thân, còn dễ lừa. Chỉ là, từ sau đêm cô ngủ với anh trai của anh ta, tất cả đã không giống như trước nữa, đã phát sính ra thay đổi rất lớn.
Anh ta một bên cảm kích anh cả, một bên ghen tị với anh cả. Tưởng rằng cảm xúc như vậy chỉ là tạm thời, lại ở bên Pete nhiều hơn, thì loại cảm giác này sẽ biến mất. Cho nên đi Đường Tâm có thai, anh ta mới đột nhiên ý thức được, bản thân muốn làm ba như thế nào. Không nhịn được tưởng tượng, nếu như đứa bé đó là con của anh ta thì tốt biết bao.
Nhìn bụng của Đường Tâm to lên từng ngày, cậu ta mượn cớ sờ con, nghe con để tiếp cận Đường Tâm. Anh ta phát hiện bản thân không bài kích tiếp xúc với cô, thậm chí, còn muốn gần cô hơn nữa. Lạc Hàm biết bản thân anh đã thích vợ của mình, cho nên quyết định chia tay với Peter. Mà anh ta vạn lần không ngờ, Peter hận anh, đã công bố tất cả mọi chuyện để hủy hoại anh. Càng không ngờ, ba mẹ của Đường Tâm lại vì thế mà qua đời.
Lạc Hàm thấy Đường Tâm đau khổ như vậy. Anh ta đã quyết định trả thù cho Đường Tâm, cho dù mất cả tính mạng cũng không tiếc.
Peter chết rồi, Đường Tâm không để lại lời nào liền bỏ đi. Anh cả điều tra các camera giám sát, một đêm đó có thấy Đường Tâm lên một chiếc xe khách đường dài. Chạy đến nơi thì hành khách cũng đi hết.
Lạc Nghi trăm phương ngàn kế tìm ra chiếc xem đen đó, hỏi Đường Tâm đã lên xe nào, tài xế nói là xe đi Tứ Xuyên. Sau đó, có tin tức một chiếc xe khách đi Tứ Xuyên đã đâm vào vách núi do tài xế mệt mỏi nhưng vẫn lái cô, xe nổ nhiều chết. Người trên xe thật không may, thi thể cũng không tìm được.
Cho nên Lạc Nghị tưởng Đường Tâm và con đã chết, Lạc Nghị cũng không có giấu Lạc Hàm, lúc đi thăm đã nói cho Lạc Hàm biết, tài xế xe đen đó chắc là nhìn sai. Đi về Ngân Xuyên ở Tây Bắc, lại nhìn nhầm thành Đại Tây Nam của Tứ Xuyên.
Không từng mất đi thì không biết đã mất đi mà quay lại là có tâm tình như nào. Lạc Hàm thề, cuộc đời sau này của anh sẽ yêu Đường Tâm thật nhiều, yêu đứa con riêng là Niệm Niệm, sau đó cùng Tâm sinh thêm đứa con của chính anh, một nhà họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Lạc Hàm nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi xuống lầu, Lạc Nghị đã rời bàn ăn, ôm Niệm Niệm đến piano ở phòng khách, từ từ dạy Niệm Niệm chơi.
Lạc Nghị thấy Lạc Hàm đi xuống, sắc mặt mới hòa hoãn một chút.
“Tiểu Hàm, em vừa về nên nghỉ ngơi nhiều. Nhưng cần thêm tên của Niệm Niệm vào sổ hộ khẩu, trường mẫu giáo cũng phải tìm, mấy chuyện này sẽ do em đi làm.”
Lạc Hàm gật đầu: “Anh, em sẽ nhanh chóng làm xong mấy thứ này. Chính là… Anh sắp kết hôn rồi, em và Đường Tâm còn có Niệm Niệm ở đây cũng không thích hợp. Em sẽ mau chóng tìm phòng để chuyển đi.”
Lạc Nghị bỏ tay ra khỏi phím đàn và đặt hai tau lên đùi, gân tay nổi lên: “Em muốn ra ngoài tìm phòng?”