CHƯƠNG 37: CÔ TỐT NHẤT ĐỪNG CHỌC ĐẾN TÔI
Đường Tâm nhìn con mắt Vương Tịnh lập tức rụt lại: “Cô dám nói với Lạc Nghị, con của tôi là của anh ta?”
Vương Tịnh nghẹn giọng: “Tôi…”
Vương Tịnh xác thực là không dám nói, mối quan hệ của Đường Tâm và Lạc Nghị cha của cô không có bằng chứng xác thực, chỉ là suy đoán.
Đường Tâm thấy Vương Tịnh không lên tiếng, liền nói: “Vốn tưởng rằng cô là người thông minh, hóa ra thông minh quá sẽ bị thông minh hại, mặc kệ cô dựa vào đâu để suy đoán lung tung về mối quan hệ của tôi và anh cả, Niệm Niệm chính là con trai của tôi cùng Lạc Hàm. Trước kia là như vậy, hiện tại như vậy, về sau cũng thế, nếu như cô còn nói hươu nói vượn nữa, cô cho rằng Lạc Nghị chọn cô hay là chọn bảo vệ người nhà của anh ấy?”
Vương Tịnh vốn được cha mình chiều chuộng như một cô công chúa, vênh váo hung hăng đã quen, bây giờ bị Đường Tâm cứ thế chọc giận, mặt mũi quả thực không chịu được. Mặc dù cảm thấy cô ta nói đúng, nhưng nếu như bị Đường Tâm chiếm ưu thế, về sau mình đến nhà họ Lạc, chẳng phải sẽ phải xem sắc mặt Đường Tâm hay sao?
Vương Tịnh nghĩ đến điều này, hừ lạnh: “Đường Tâm, cô đừng dùng những lời này uy hiếp tôi. Tôi đã có thể để cho Lạc Nghị cưới tôi, tự nhiên có thể kiềm chế thủ đoạn của anh ấy, giữa cô và tôi, không thể nghi ngờ anh ất nhất định lựa chọn tôi, cho nên dù tôi có chọc giận anh ấy, anh ấy cũng chắc chắn cưới tôi, sẽ yêu tôi trọn đời.”
Đường Tâm nhíu mày: “Ý của cô là gì? Chẳng lẽ cô đang nắm giữ điểm yếu nào đó của anh cả?”
Vương Tịnh đắc ý vênh váo, hất cằm nói: “Đương nhiên. Nói thật cho cô biết, năm đó là cha tôi biện hộ cho Lạc Hàm, Lạc Hàm cái gì mà ngộ sát, cái gì mà không phải đồng tính luyến ái, cái gì mà mâu thuẫn với Peter đều là Lạc Nghị dùng tiền tìm người giở trò giả mạo, những bằng chứng giả kia, cha tôi đều giữ lại, chính là để phòng ngừa Lạc Nghị sẽ qua cầu rút ván, trong lòng Lạc Nghị biết chúng tôi giữ những bằng chứng kia, những năm nay vẫn luôn thành thành thật thật, không làm tôi tức giận, không chỉ có Lạc Nghị xong đời, ngay cả Lạc Hàm cũng lần nữa vào ngồi trong tù, chết già trong đó.”
Lạc Nghị và Lạc Hàm thế mà lại bị cha Vương Tịnh nắm thóp.
Hai tay Đường Tâm đặt ở trên đùi tay đang nắm thật chặt, đó là hai người đàn ông mà cô quan tâm nhất, cũng là người yêu thương mình nhất, nghĩ đến Vương Tịnh đang cầm quả bom có thể nổ bay bọn họ bất cứ lúc nào, trái tim Đường Tâm không thể khống chế được mà run rẩy.
Đường Tâm đưa tay cầm ly nước định uống mới phát hiện nước trong ly trống không. Cô cố gắng âm thầm hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
“Vương Tịnh, những bằng chứng kia có thể hủy hoại anh cả và Lạc Hàm, đối với cô có điểm gì tốt? Cha của cô là luật sư biện hộ cho Lạc Hàm, chẳng nhẽ không bị liên lụy? Chỉ sợ cô thật sự tung ra, danh tiếng một đời của cha cô cũng bị hủy trong chốc lát đi.”
Biểu lộ gương mặt của Vương Tịnh trở nên mất tự nhiên, những lời nói của Đường Tâm chính là điểm mấu chốt, nhưng cô tuyệt đối không nhận thua.
“Cái này chính xác là thương vụ mua bán làm tổn thương kẻ địch một ngàn, ta tổn hại tám trăm, nhưng nếu các người thật sự chọc đến chúng tôi, tôi cũng không cần phải kiêng kỵ điều gì, dù sao ở Lâm Thành, nhà họ Lạc các người đáng tiền hơn nhiều so với nhà họ Vương chúng tôi, tiền đồ của Lạc Nghị và sự tự do của Lạc Hàm so với sự nghiệp luật sư của cha tôi đương nhiên quan trọng hơn.”
“Cô đúng là đồ điên.” Sự bình tĩnh của Đường Tâm rốt cuộc duy trì được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Tịnh càng thêm đắc ý, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn: “Đường Tâm, về sau cô nên an phận cho tôi, tốt nhất cách xa Lạc Nghị một chút, đừng làm tôi chướng mắt. Vương Tĩnh tôi trong mắt không chứa được nổi một hạt cát, nếu các người chọc đến tối, cái gì tôi cũng có thể làm được, ngọc nát đá tan, oành một tiếng, nhất định sẽ rất đẹp mắt. Ha ha…”