CHƯƠNG 42: THẾ NGOẠI ĐÀO NGUYÊN
Nước biển buổi sáng lạnh lẽo, Lạc Nghị một lần lại một lần lặn xuống đáy biển tìm kiếm, vào lần thứ mười mấy lặn xuống rốt cuộc cũng tìm được Đường Tâm đưa lên bờ biển.
Đường Tâm dường như đã không còn hơi thở, Lạc Nghị hô hấp nhân tạo suốt nửa giờ mới có thể ép được nước biển từ trong mũi cô phun ra, mới có một chút nhịp tim yếu ớt.
Tính mạng Đường Tâm cứu lại được nhưng não thiếu oxy quá lâu khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại được.
Bác sĩ khuyên Lạc Nghị từ bỏ trị liệu, nhưng Lạc Nghị lại cảm thấy miễn là Đường Tâm còn sống, dù chỉ là người thực vật cũng được.
Đường Tâm không chữa khỏi bệnh, mãi mãi ngủ không tỉnh lại, Lạc Nghị liền dẫn cô đến một hòn đảo.
Hòn đảo này là Lạc Nghị dùng điều kiện để trao đổi với em trai vào năm năm trước, sau khi Đường Tâm ngủ lần đầu tiên liền mua lại. Đã từng cùng Đường Tâm trải qua mỗi buổi chiều, trong đầu Lạc Nghị luôn có suy nghĩ muốn đem Đường Tâm đến nơi này giấu đi. Sau khi Đường Tâm đau khổ biến mất năm năm trước, Lạc Nghị dùng thời gian năm năm ở trên hoàn đảo này xây dựng một lâu đài. Chiếc giường trong lâu dài có một tượng sáp giống y hệt Đường Tâm. Hằng năm vào thời gian Đường Tâm rời đi, anh đều đến nơi này ở một thời gian, chỗ này chính là đào nguyên tiên cảnh của hai người.
Đường Tâm nhìn tượng sáp kia, đáy lòng một lần nữa rung động. Luôn biết Lạc Nghị có tâm tư với cô, nhưng không biết anh đối với cô lại thâm tình đến như vậy.
Càng làm Đường Tâm chấn động chính là cô lại có thể ngủ ở lâu đài này đã được một tháng.
Lạc Nghị vì muốn để cho Đường Tâm ngủ thật ngon, cũng không liên lạc với bất kỳ ai. Ở đây ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài để chăm sóc người phụ nữ anh yêu. Điều này khiến cho Đường Tâm kinh sợ và áy náy không thôi. Lạc Nghị không phải người bình thường, Lâm Thành có công ty mà anh đã cố gắng mười lăm năm, có huy hoàng của anh, sao có thể im hơi lặng tiếng chỉ chăm sóc mình cô ở đây?
Mặc dù tòa lâu đài này rất xinh đẹp, giống như một khu vường Hoàng gia Châu Âu thời Trung cổ, bốn phía là vô số hoa cỏ, phía xa còn có tiếng sóng biển vỗ vào những tảng đá ngầm. Mặc dù ở nơi này, Đường Tâm không cần kiêng kỵ ánh mắt người đời, không thể vượt qua thân phận cùng Lạc Nghị sống hạnh phúc với nhau, nhưng cô không thể ích kỷ để Lạc Nghị bị kẹt ở chỗ này.
“Lạc Nghị, chỗ này không thuộc về anh, thế giới của anh không còn ở đây nữa.”
Lạc Nghị cúi đầu hôn trán Đường Tâm: “Thế giới của anh chỉ có em, em ở đâu thì nơi đó chính là thế giới của anh.”
Đường Tâm nói với Lạc Nghị: “Trên tay Vương Tịnh đã không có thứ gì có thể uy hiếp anh cùng Lạc Hàm, anh trở về Lâm Thành đi, làm bất cứ điều gì mình muốn, cũng không cần bị Vương Tịnh trước sau bức hôn nữa.”
Lạc Nghị nhíu mày: “Làm sao em biết chuyện đó? Chẳng nhẽ đột nhiên em cam tầm tình nguyện đi chết là do Vương Tịnh uy hiếp?”
Đường Tâm lắc đầu: “Không phải cô ấy uy hiếp em, là em chủ động trao đổi với cô ấy, Lạc Nghị, sự sống của em ngày sau không còn nhiều, có thể từ trên tay Vương Tịnh đổi được những thứ kia, là rất đáng giá.”
Lạc Nghị ôm Đường Tâm vào trong ngực, cái ôm thật chặt, trong giọng nói vẫn còn sự sợi hãi: “Làm sao em lại ngốc như vậy, cho dù em có bị bệnh, bây giờ y học hiện đại phát triển như thế cũng có thể chữa được. Sao em lại có thể từ bỏ, đi trao đổi những đồ vật kia?”
Đường Tâm cười: “Em không ngốc, em rất được lợi. Lạc Nghị, lúc sinh mệnh của em sắp kết thúc có thể cùng anh ở một chỗ trôi qua một đoạn thời gian đã là hạnh phúc của em. Cuộc sống của anh còn rất dài, nửa đời sau của anh không thể lãng phí ở đây. Anh nên trở về, tiếp tục huy hoàng của anh, và cỗ gắng chăm sóc Niệm Niệm.
Lạc Nghị gật đầu: “Đúng, không nên lãng phí thời gian ở đây, nhưng không phải anh rời đi, mà là chúng ta rời đi. Trước đó em đang bị hôn mê, anh muốn em có một môi trường yên tĩnh để nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ em đã tỉnh, anh muốn đưa em đi khám.”
“Thế nhưng là…”
Lạc Nghị duỗi một ngón tay đặt trên môi Đường Tâm: “Không có nhưng, tất cả hãy nghe anh.”