CHƯƠNG 41: TRỞ VỀ TỪ CÕI CHẾT
Lông mi Đường Tâm khẽ run rẩy, một lúc lâu sau mới mở to mắt. Đập vào mắt là một mảng ánh sáng đầy màu sắc, trong không khí tràn đầy hương hoa. Bên tai còn có thể nghe thấy chim chóc líu ríu.
Hóa ra thế giới sau khi chết là như vậy, không đáng sợ, vẫn tốt đẹp như vậy.
Có bước chân truyền từ xa đến, làm cho Đường Tâm theo bản năng liền quay đầu lại.
Trong nháy mắt đó, bốn mắt nhìn nhau, cực kỳ giống thời điểm kinh tâm động phách mà năm năm trước Đường Tâm lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Nghị.
Lạc Nghị nhìn thấy Đường Tâm ngồi trên giường, đáy mắt mừng rõ không cách nào che giấu được, ba bước rồi hai bước đi tới, hoàn toàn không do dự và kiêng kỵ trực tiếp ôm lấy Đường Tâm, một cái ôm không thể nào chặt hơn.
Xúc cảm chân thật như vậy, cái ôm ấp ấm áp như vậy, cánh tay có lực như vậy. Đường Tâm hiểu rõ, mình không có chết…
Nếu như chưa chết, vậy cô vẫn là vợ Lạc Hàm.
Cô đưa tay đẩy Lạc Nghị ra, dùng sức lực toàn thân nhưng căn bản Lạc Nghị không hề nhúc nhích.
“Anh buông ra.” Đường Tâm há miệng nói chuyện, giọng nói giống như bị giấy ráp mài qua, khó nghe như một chiếc chiêng vỡ.
Lạc Nghị không buông tay, còn dụng giọng nói chắc chắn: “Lần này anh nhất định sẽ không buông tay em.”
Đường Tâm bị dọa sợ, đưa tay dùng sức: “anh cả, anh điên rồi!”
Lạc Nghị lắc đầu: “Anh không điên, anh chưa bao giờ tỉnh táo như giờ phút này, bình thường như vậy. Anh đã trốn tránh một lần, hại em chịu khổ năm năm. Về sau, anh tuyệt đối sẽ không tiếp tục trốn tránh.”
Đường Tâm đẩy không được Lạc Nghị liền đưa tay tát một cái vào mặt anh.
“Ba” một tiếng, rất mạnh và bất ngờ.
Khuôn mặt người đàn ông không thể đánh được, nhất là Lạc Nghị, người đàn ông giống như Quân Vương này.
Lạc Nghị buông Đường Tâm ra. Thân thể Đường Tâm run lợi hại, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng.
“anh cả, anh không có tư cách tùy hứng, em cũng không có. Sau này anh không muốn trốn tránh nữa? Vậy Lạc Hàm làm sao bây giờ? Niệm Niệm làm sao bây giờ?” Đường Tâm thì thào nói, giọng nói rất nhỏ, cực kì nhỏ.
Lạc Nghị đưa tay sờ khuôn mặt không chút huyết sắc của Đường Tâm, đau lòng đưa tay một lần nữa ôm cô vào trong ngực, ở bên tai cô thì thầm nói nhỏ: “Tâm, chúng ta đều đã từng chết một lần, tại sao không thể ích kỷ một lần?”
Cái ôm của Lạc Nghị cùng giọng nói run khiến cô không có chút sức lực và lý trí để đẩy người đàn ông này ra ngoài một lần nữa.
Đúng vậy, đều đã từng chết một lần, chết còn không sợ, còn sợ đối mặt với tất cả mọi thứ sao? Đường Tâm vùi trong ngực Lạc Nghị, cái ôm khiến cô say đắm, cũng không còn nghĩ muốn buông ra.
Hai người dần dần bình tĩnh trở lại, Đường Tâm mới nhớ tới hỏi tất cả những chuyện đã xảy ra, không phải cô đã chìm xuống đáy biển sao? Lạc Nghị sao lại tìm được cô? Chỗ này là chỗ nào?
Hóa ra khi không tìm thấy Đường Tâm, sau khi Lạc Nghị nhất thời mất không chế thì lập tức đi tìm người. Bên ngoài biệt thự rất nhiều giám sát, điều tra tất cả thì thấy hình ảnh Đường Tâm từ cửa sau rời đi. Ngoài phạm vi giám sát cũng điều tra, phát hiện thấy Đường Tâm lên một chiếc xe nhanh chóng rời đi trong đêm tối.
Lúc Lạc Nghị lái xe đuổi theo chiếc xe kia, vì không chắc chắn mọi chuyển có thể phát sinh, anh nghiêm túc đem Niệm Niệm giao cho em trai chăm sóc, cũng đem công ty cho em trai quản lý. Lạc Nghị lúc ấy chỉ là xác định chiếc xe kia chạy hướng ra phía biển, nhưng không biết vị trí cụ thể, có lẽ là từ nơi sâu xa có ai đó chỉ dẫn hoặc do linh cảm nào đó, xe Lạc Nghị vừa vặn dừng ở bãi biển kia.
Trong ánh bình mình, mặt trời vàng chói chiếu xuống mặt biển, xa xa trên biển có một cái đầu nhỏ màu đen.
Chợt một cơn sóng biển ập tới, cái đầu nhỏ kia biến mất…
Trái tim Lạc Nghị lập tức nổ tung, liều mạng nhảy xuống biển cứu người. Đó thật ra cũng không tính là đi cứu người mà giống như đi tự sát.