Đường Tâm nói với đứa trẻ năm tuổi chuyện sinh lão bệnh tử, quá sâu xa, nhưng cô không giấu diếm được, chỉ có thể nói trước.
Niệm Niệm kéo tay mẹ: “Mẹ, vậy mẹ đi bệnh viện đi. Bệnh viện là nơi trị bệnh cứu người, bác sỉ nhất định sẽ tìm được cách kéo dài con đường của mẹ.”
Đường Tâm lắc lắc đầu: “Niệm Niệm, nếu biết rõ con đường sắp đến ngõ cụt, còn cố kéo dài nó thì sẽ mất đi ý nghĩa sinh tồn của nó. Mẹ không thích mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, mẹ thích mái tóc dày mềm mại. Mẹ không muốn cuối đường phải ở trên giường bệnh của bệnh viện, không còn tóc, tay đầy kim châm, da mất đi sự sáng bóng, cắm đầy ống để kéo dài hơi tàn.
Nước mắt Niệm Niệm lại rơi từng hàng từng hàng.
Trong lòng nó, bất kể là lúc nào cũng cảm thấy mẹ rất ngốc, nhưng mẹ thật sự rất đẹp. Là người đẹp nhất trong số tất cả những người mẹ của các bạn ở trường mẫu giáo. Nếu có một ngày cả người mẹ cắm đầy ống nắm trên giường bệnh không thể cử động, nhất định sẽ rất đau. Giống như lúc kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, nó tự chạy đi chơi, đến phòng giám sát bệnh nặng, bên trong có một cô gái nằm một mình bất lực trên giường. Khuôn mặt ôm như da bọc xương. Trong miệng cắm những ống lớn, trên người là đều là máy móc…
Đường Tâm hít sâu một hơi, cười vẫn xinh đẹp.
“Niệm Niệm, mẹ biết Niệm Niệm là đứa bé ngoan và hiểu chuyện nhất, cho nên chuyện này đừng nói với bố, cũng đừng nói với bác. Nếu không họ nhất định sẽ bắt mẹ đi bệnh viện.”
Niệm Niệm nằm sấp trong lòng mẹ, lần đầu tiên không nói chuyện, không biết có nên nghe lời mẹ không. Cuối cùng cũng biết, mẹ đột nhiên dẫn mình về không phải vì bố sắp về, mà là vì muốn gửi gắm mình cho bố, có người chăm sóc mình.
Đêm nay, Niệm Niệm ngủ mà trên mi vẫn còn nước mắt.
Đêm nay, Đường Tâm mất ngủ, không ngủ được.
Nửa đêm, cửa trong nhẹ nhàng bị đẩy ra, Lạc Hàm vào phòng, phòng không phải hoàn toàn tối, đầu giường còn để đèn đêm mờ nhạt. Trước đây, Đường Tâm không có thói quen ngủ như vậy, là ngọn đèn nhỏ để lại vì con trai năm năm nay.
Lạc Hàm trở mình ngồi cạnh giường, nhìn hai mẹ con ôm chặt nhau ngủ. Mắt con trai đo đỏ giống như đã khóc trước khi ngủ, mắt người mẹ của vừa đỏ vừa sưng. Lạc Hàm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng Đường Tâm như vậy thì thật sự đau lòng.
Lạc Hàm ngồi một lúc, nhẹ nhàng nằm xuống, giơ tay ôm Đường Tâm. Lạc Hàm muốn ôm Đường Tâm vào lòng, một cái ôm trễ năm năm.
Lúc Lạc Hàm vào phòng thì Đường Tâm đã tỉnh rồi, vốn không ngủ sâu, tiềm thức còn lo lắng Lạc Hàm có vào phòng không, cho nên cái ôm của Lạc Hàm, Lạc Hàm hôn tóc cô, cô đều biết. Vì sau lưng Đường Tâm dính chặt với ngực của Lạc Hàm cho nên cô càng biết thân thể của Lạc Hàm trở nên nóng bỏng, hô hấp gấp gáp, thậm chí khí quan của riêng đàn ông cũng sinh ra thay đổi.
Đường Tâm cắn răng chịu đựng. Mặc dù họ là vợ chồng, vợ chồng danh chính ngôn thuận. Mặc dù Đường Tâm muốn ngày tháng còn lại ở cùng anh, nhưng thân mật thế này vẫn làm cô muốn trốn.
Thật may, Lạc Hàm không phải người không biết kiềm chế.
Lạc Hàm cố gắng chịu đựng cảm xúc của mình, rời xa cô gái trong lòng một chút, từ từ, hơi thở ổn định lại.
Lúc trời sắp sáng, Lạc Hàm mới rời khỏi phòng. Đường Tâm mở mắt, thở phào nhẹ nhòm, thật sự là một đêm dài.
Lạc Hàm không ngủ được, đi xuống lầu, lại thấy anh cả đang đừng hút thuốc trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, trong gạt tàn bên cạnh đều là tàn thuốc.