CHƯƠNG 7: CÔ, MANG THAI RỒI
Đường Tâm lần nữa tỉnh lại trong bệnh viện, trong không khí có mùi nước khử trùng, bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen không nhìn thấy gì. Đầu giường có bật một chiếc đèn nhỏ, trên người cô mặc quần áo bệnh nhân, trên mu bàn tay còn dán băng cầm máu sau khi tiêm xong.
Phòng bệnh VIP là phòng xép, bên trong gian phòng khác hình như có người đang nói chuyện, dường như còn đang cãi nhau.
Trong lòng Đường Tâm vừa động, vén chăn dưới chân lên, nhẹ nhàng bước tới bên ngoài cánh cửa gian phòng đó, nghe bên trong nói chuyện.
Lạc Nghị hạ giọng quở trách Lạc Hàm: “Tâm nằm trong bệnh viện suốt một buổi chiều, em lại muộn như vậy mới trở về!”
Lạc Hàm phản bác một câu: “Em với Peter ở cùng nhau, nên tắt di động. Vừa thấy tin nhắn không phải nhanh chóng đến đây rồi sao.”
Lạc Nghị rất tức giận: “Không phải bảo cậu chia tay với Peter rồi sao, rốt cuộc cậu muốn làm càn tới khi nào!”
“Em yêu Peter, Peter cũng yêu em, chúng em vì sao phải chia tay? Hiện tại chúng ta như vậy không phải rất tốt sao.” Lạc Hàm thấy mặt Lạc Nghị ngày càng đen, vội đổi đề tài: “Anh cả, vậy Tâm bị bệnh gì, sao đang tốt lại ngất xỉu?”
Lạc Nghị nắm chặt hai tay, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Tâm mang thai rồi.”
Biểu tình Lạc Hàm cứng ngắc một chút: “… Anh cả, chúc mừng anh, anh làm ba rồi.”
Trong phòng lập tức không có chút tiếng động, Đường Tâm ngoài cửa giơ tay ôm bụng, mình cư nhiên… mang thai. Mà người đàn ông kia thật sự là anh cả.
Lạc Hàm ngồi ở trước giường bệnh, tỉ mỉ nhìn vợ mình. Mà Đường Tâm đang im lặng nằm trên giường bệnh, giống như chưa từng rời khỏi giường bệnh.
Lạc Hàm đặt tay của Đường Tâm trong lòng bàn tay mình, tỉ mỉ ngắm nghía, vuốt ve nhẹ nhàng. Đường Tâm cảm thụ được ngón tay tinh tế của Lạc Hàm, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Mình thật là ngu ngốc, Lạc Hàm rất giỏi bảo dưỡng, một đôi tay thon dài trắng noãn, mười ngón không dính nước mùa xuân. Mà bàn tay to mỗi đêm vuốt ve trên người mình lại là bàn tay thô ráp, sờ đến chỗ nào cũng khiến cho mình run rẩy.
Sớm nên phát hiện, sớm phát hiện có phải sẽ không có đứa nhỏ này hay không.
Rất vô lý, thật sự rất vô lý. Người chồng mà mình nghĩ rằng đã may mắn kết hôn lại yêu một người đàn ông khác. Người anh cả mỗi ngày mình cung kính đối đãi, sùng bái kính ngưỡng lại thành người đàn ông mỗi đêm làm tình cùng mình. Thậm chí, mình còn mang thai đứa con của anh cả.
Hai anh em này che giấu mình rất tốt, kỹ năng diễn xuất của bọn họ cũng rất tốt. Mình lại giống như một kẻ ngốc ban ngày cùng em trai ân ái có thừa, buổi tối cùng anh trai triền miên lưu luyến.
Hai người bọn họ coi mình là cái gì! Mà ai có thể nói cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ?
Đường Tâm rốt cục vẫn nhịn không nổi đối đãi dịu dàng đó của Lạc Hàm, mở mắt ra, khóe mắt không tự chủ rơi nước mắt.
Lạc Hàm lấy tay lau đi nước mắt của Đường Tâm, lại ôn nhu sủng nịch nói: “Tâm, em tỉnh rồi.”
Đường Tâm quay đầu nhìn sự lo lắng và che chở của Lạc Hàm, dùng toàn bộ khí lực mới nhịn xuống không tát một cái qua.
“Tâm, em có biết không, em mang thai rồi, em làm mẹ rồi.” Lạc Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc của Đường Tâm, đáy mắt đều là ý cười: “Cám ơn em Tâm, để cho anh được làm ba.”
Đường Tâm không biết Lạc Hàm sao có thể tự nhiên nói ra những lời này, lúc hắn nói mình làm ba, lương tâm không cắn rứt sao?
Lạc Nghị từ bên trong gian phòng đi ra.
Đôi mắt Đường Tâm di chuyển, nhìn về phía người anh cả mà mình cung kính mỗi ngày. Anh cả vĩnh viễn một thân lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm trang. Cũng không có người sẽ nghĩ rằng ban đêm hắn có bao nhiêu nhiệt tình, bao nhiêu điên cuồng.
Lạc Nghị thấy ánh mắt Đường Tâm nhìn sang, trong nháy mắt nhìn chằm chằm, nhưng lập tức lại chột dạ chuyển rời tầm mắt. Lạc Nghị hắn xưa nay làm việc quang minh lỗi lạc, duy nhất chuyện này, hắn ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn Đường Tâm nhiều một chút cũng không có.
“Tôi không muốn đứa nhỏ này.” Đường Tâm mở miệng nói.