Mặc dù không hiểu cách giao tiếp giữa những người đàn ông nhưng không khí như có mùi thuốc súng, giống như chạm vào là nổ, chỉ cần một sợi dây mảnh là có thể nhanh chóng bốc cháy.
Trang Du Mộng vẫn có thể cảm nhận được điều gì đó không thích hợp.
“Tôi không nhớ là đã gһp Lục… Tinh này? Nhưng mà nếu cậu đã nhận Tiểu Mộng là chị, vậy tôi cũng có thể gọi cậu một tiếng em trai?”
Tốt xấu gì Doãn Hằng cũng là nhân linh sống nhiều năm, tuy rằng đối nhân xử thế lịch sự, hòa nhã, nhưng không phải loại người đầu óc bị tình cảm chi phối. Bởi vậy mà so với một Lục Tinh nội tâm không bình tĩnh thì thoải mái hơn nhiều..
Một tiếng “em trai” này tự nhiên kéo mối quan hỆ trở nên gần gũi hơn, đồng thời đặt mình ở cùng vị trí với Trang Du Mộng.
Lục Tinh vẫn chưa biết nhiều về cách đối nhân xử thế, nhưng cậu có thể nghe thấy những gì anh ta nói không phải là những gì anh ta muốn. Thanh niên thẳng thắn không thể chiếm thế thượng phong trước que bột chiên già nua, lại theo bản năng nắm chặt dịu dàng trong tay, cố chấp nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Tôi chỉ có chị.”
Đây là lần đầu tiên cậu xưng hô “chị” trong trạng thái tỉnh táo, giọng điệu đều đều, không nổi gợn sóng, khác xa với vẻ nhẹ nhàng mềm dính của ngày hôm qua. Trang Du Mộng ngạc nhiên liếc cậu, lại phát hiện luồng khí tươi mát ban đầu xung quanh cậu bắt đầu tản ra những mảnh sắc bén lạnh lẽo, giống như dã thú ẩn nấp dưới đáy biển sâu cố lấy hai má dựng thẳng lên vây ngực của mình nhướng lên khi gһp kẻ địch mạnh mẽ trỗi dậy, thị uy.
“Lục Tinh…”
Cô bỗng cảm thấy kinh hãi không thể giải thích được, ngực cô như thắt lại, trước kia khi lặn xuống biển thỉnh thoảng sẽ gһp một đàn cá voi mạnh hơn mình mấy trăm lần, cô đều không thể di chuyển thân thể được nửa bước, chỉ lơ lửng đứng tại chỗ và chờ đợi chúng bơi qua.
“Ừm, tôi biết, làm anh của cậu thật sự không dễ dàng…”
Doãn Hằng không hề bị ảnh hưởng, chỉ dùng ngón tay xoa cằm nhìn cậu, trong lòng dấy lên nghi ngờ khó tin.
Vào lúc đó, anh thực sự nhận ra rằng cảm giác khủng hoảng toát ra từ cậu rất giống với cảm giác mà con cá voi trắng anh gһp ở bãi biển ngày hôm qua.
Đây thực sự là tạo hóa trêu ngươi.
Nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay mình, Doãn Hằng ước chừng đã đến lúc giao ca, tùy ý tán gẫu với Trang Du Mộng vài câu, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Nên nhớ em vẫn còn nợ anh một bữa cơm đó.”
“Em biết, em biết, sao có thể quên được chuyện này chứ…” Hạ thấp giọng, Trang Du Mộng cong môi trả lời anh. Rõ ràng trước đó đã giới thiệu cho anh không phải biết bao nhiêu người xinh đẹp, ngày hôm sau anh lại quên hoàn toàn.
Nhìn thấy người đàn ông đi được khoảng hai mét, Lục Tinh đang đứng thẳng người lúc nãy không nói một lời nào bây giờ đột nhiên mở miệng, để cho Doãn Hằng chậm rãi dừng lại, quay đầu ném cho cậu một ánh mắt.
“Chị ấy từng nói…” “Chị ấy thích tôi.”