Nhìn dáng vẻ bất động có chút khó hiểu của cậu, Trang Du Mộng cười khẽ lắc đầu, trong lòng cô biết cậu ngây thơ đến đáng yêu, cơ hội cho cô làm ấm giường còn vứt đi.
“Được rồi, đừng ngốc ở đó nữa, đói bụng không? Tôi đi làm cá cho?”
Cô lấy dây thắt lưng buộc chặt chiếc váy ngủ rộng thùng thình, mái tóc dài buộc hờ hững trên đầu bỗng trở nên thiếu phần vũ mị nhưng trẻ trung hơn hẳn.
Lục Tinh nhìn dáng vẻ chuẩn bị rời đi của cô, cũng không quan tâm đến việc làm ấm giường hay không ấm giường, một bước đi qua chặn trước mặt cô, nhưng cậu không biết nên nói thế nào.
“Lá gan cậu cũng lớn nhỉ, nhóc con… Không đúng, bây giờ nên đổi tên là cá voi nhỏ, chắn đường tôi làm gì?”
“Tôi cũng có thể làm cá…”
“Tưởng bở, tôi còn sợ cậu trực tiếp đặt cá đông đá lên đĩa đấy!”
Ôm cánh tay dù bận rộn cũng ung dung nhìn cậu, Trang Du Mộng đột nhiên nhận ra ngoài khí chất kiêu ngạo thuần khiết của thiếu niên trước mặt, cả người còn rất hợp gu thẩm mỹ của cô.
Vươn tay nâng cằm cậu lên, đưa mặt tới trước mặt cậu, khi ánh mắt mơ hồ của cậu bám chặt vào môi mình, Trang Du Mộng dừng lại vui mừng.
Sau khi từ biển trở về, cô lặng lẽ suy nghĩ về tâm ý của mình đối với cậu như thế nào. Cô không phải là người biết nhiều về cảm xúc, cô biết rõ mình vẫn luôn vui đùa dùng tình chị em để trói buộc nhau. Nhìn lại, nếu không phải sinh tử bất thường, có lẽ cô sẽ không thể nhận ra suy nghĩ của mình.
Nhưng một mình cô thôi là chưa đủ. Chú cá voi trắng nhỏ bé nào đó cũng cần phải học thêm về tình yêu và thú vui của thế giới loài người, đây không phải là điều mà cô, một “giáo viên mầm non” nên hướng dẫn từng bước sao?
“Có từng mơ thấy chị hôn cậu không?” “Ừm…”
Có lẽ còn tưởng tâm trạng cô không vui, Lục Tinh chưa thật sự cảm thấy kích động như trước, chỉ cứng đờ đáp lại một cách nhẹ nhàng, đáng thương không thể giải thích được.
Trang Du Mộng nén lại niềm vui nhiệt huyết điên cuồng trong lòng, kiễng chân áp môi lên má trái, chậm rãi để lại dấu vết cho tới khoé môi, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng điểm nhẹ vào nơi giao nhau giữa môi cậu, nhưng không di chuyển lên đôi môi châu hồng nhạt của cậu mà chọc ghẹo.
Lục Tinh cảm nhận được hai má từ ôn nhuận đến mát lạnh chuyển sang nóng bỏng, khóe môi không dám động tuỳ ý để cô hôn, thiếu niên khô khốc không nhịn được vô tình nuốt nước bọt còn lại trong miệng, lúc cụp mắt xuống tình cờ
bắt gһp sự quyến rũ của cô gái trước mắt, đôi tay nắm chặt buông xuống bên cạnh nhưng không dám ôm cô.
“Ngoan, chờ tôi làm cá xong, hôn nơi này… Còn có nơi này, được không?”
Dịch chuyển môi ra xa một khoảng, Trang Du Mộng duỗi ngón tay chạm vào viền môi mỏng của cậu, từ đó quét xuống cổ họng ở chỗ yết hầu gãi nhẹ, cuối cùng dừng lại bên tai cậu, niết lấy lỗ tai vốn đã ửng đỏ.
Dáng vẻ này xem như không thầy dạy cũng hiểu, mà khi cô rũ mắt trùng hợp nhìn thấy bộ phận sinh dục chống lên bao bọc trong quần lót của cậu, đôi má vốn đã phiếm hồng lại thêm đỏ.
Cô đã nhìn thấy thứ đó nhiều hơn một lần, nhưng bây giờ tình huống giấu đầu lòi đuôi này có thể khơi dậy nhiệt huyết thuần khiết hơn trong trái tim cô.
“Ưm… không được…”
Đây là lần đầu tiên Lục Tinh không theo ý định của cô mà nói ra, Trang Du Mộng ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy con ngươi màu mực của cậu giống như mặt biển tĩnh lặng vào ban đêm, ở giữa có hình ảnh phản chiếu mặt trăng sáng lấp lánh.
“Tôi muôn được ở bên cạnh chị…”
Trong căn bếp không rộng rãi, hai bóng người một cao một thấp chồng lên nhau trước sàn bếp, giống như một cһp nam châm không thể tách rời.
“Lục kình*! Nếu cậu cứ cọ cổ tôi thế này, còn dùng loại ánh mắt như nhìn cá trên thớt với tôi…” (*kình là cá voi nên thay vì để cá voi Lục mình sẽ để Lục kình nha)
Trang Du Mộng tức giận nâng con dao lên chém xuống, nghiêng đầu nhìn thấy đôi mắt của cậu đang quấn chặt lấy con cá, hết lần này đến lần khác nuốt nước miếng.
Cô còn không hấp dẫn bằng một con cá chết sao? “Thật xin lỗi…”
Cô đơn thu hồi ánh mắt, Lục Tinh gối đầu lên vai cô gái trước mặt, bất kể tư thế này có khó chịu thế nào, vẫn tiếp tục cọ cọ tai cô.
Xem ra cách nói tổ tiên của cá voi này là một con chó cũng không phải là không có cơ sở.