Lục Tinh không biết cô đã bắt đầu công việc mới, có lúc chạy đến cửa nhà đợi cả ngày không thấy ai, cậu chỉ có thể ngồi một mình lẻ loi trên bãi biển mỗi đêm nghe tiếng sóng vỗ bờ.
Trong lòng lại dần dần dâng lên lo lắng cô đơn khi xa cách tộc, như những vì sao lập lòe đầy trời, hiện tại có thể nhìn rõ ràng, nhưng khi đưa tay ra lại không thể nắm lấy được.
Cậu không dám hỏi, như thể là sợ chọc giận cô, sợ cô sẽ chán ghét độ dính người của mình như một đứa trẻ. Bởi vậy cậu chỉ cố chấp ôm cô vào lòng hung hăng hôn mãnh liệt mỗi cuối tuần khi cô đến, dùng đôi môi hồng nhạt hôn cô từ trán đến ngực tạo thành một đường nước óng ánh.
Cậu không muốn một lần nữa trải qua số phận bị bỏ rơi. “Hu… ưm… hôm nay anh… sao lại thế này…”
Rõ ràng là cảm nhận được tâm tình bất ổn của cậu, Trang Du Mộng dùng tay nâng khuôn mặt cậu đang chôn vùi ở trước ngực mình lên, đôi mắt ướt át không hề chớp mắt nhìn thiếu niên đang im lặng trước mặt.
Cô biết gần đây bản thân đã bỏ cậu một mình không ít, vốn dĩ hôm nay tính mời cậu tới nhà ăn cá, nhưng dáng vẻ này của cậu nhìn qua là thấy bất an nôn nóng, cô không khỏi lo lắng không biết nhiệt độ môi trường vùng biển này có sinh ra ảnh hưởng đến cậu không.
Dù sao thì phải trải qua gần một năm trong một môi trường xa lạ, nếu hiện tại thân thể cậu có tình huống gì không ổn, Trang Du Mộng không thể đảm bảo cậu sẽ thuận lợi sống sót qua mùa đông.
“Anh muốn hôn em.”
“Vậy trước tiên anh phải nói cho em biết chuyện gì xảy ra, sau đó mới có thể hôn.”
“…”
“Sao vậy? Bị bỆnh sao?”
Cô không phải bác sĩ chuyên ngành thú y, đi tìm bác sĩ con người lại sợ giấy không gói được lửa, bởi vậy trên mặt dần trở nên lo lắng. Lục Tinh khẽ lắc đầu phủ nhận, ôm người con gái đặt cằm lên vai cô cọ xát, trong miệng phun ra vài từ đứt quãng không rõ ràng.
“Anh… nhớ em, muốn mỗi ngày… có thể gһp em… có thể không?”
Ba từ cuối cùng được hỏi rất nhẹ, có lẽ đến mức gió thổi là có thể phân tán ngay. Trang Du Mộng cắn môi không nói nên lời, cô không biết giải thích sao với cậu rằng cô không còn rảnh rỗi nữa, gần như toàn bộ tâm sức của cô đều dồn hết vào nghiên cứu trong tay, để có thể giúp cậu tìm được đường về nhà càng sớm càng tốt.
“Nhớ em thì có thể đến nhà em bất cứ lúc nào anh muốn…” “Nhưng anh không đợi được…”
“Thật xin lỗi… gần đây em về hơi muộn một chút.”
Tâm trạng của thiếu niên lại lần nữa thấp xuống rõ rỆt, thậm chí đồng tử của cậu dường như đã mất đi màu sắc, chỉ còn lại chút ảm đạm vô thần đen mờ.
Cảm giác được vòng tay trên eo siết chặt, Trang Du Mộng không dám tránh thoát, chỉ chậm rãi vuốt ve từ đỉnh đầu xuống sống lưng, môi hôn lên vành tai cậu.
“Nếu như vậy, ngày thường anh nhìn thấy mặt trời lặn, có thể đến đây tìm em. Nếu nhớ ban ngày lại đây…”
Cô nắm lấy bàn tay trắng nõn mảnh mai của cậu mở rộng năm ngón tay ra, sau đó từng ngón tay thu lại vào trong, lһp lại tất cả số ngón tay đã đếm.
“Mỗi lần mặt trời lặn tính là một ngón tay. Từ hôm nay trở đi phải đếm năm ngón tay. Chờ tới khi bàn tay thành nắm tay, ban ngày là có thể tới.”
Không thể dạy cậu phương pháp tính thời gian của con người trong thời gian ngắn, Trang Du Mộng chỉ có thể thông qua lời giải thích tinh tế này truyền đạt ý nghĩa cho cậu. Cô cảm thấy cá voi nhỏ này năng lực học tập rất tốt, việc trò chơi đếm số này hoàn toàn không nói đùa.
“Được, anh nhớ kỹ rồi.” “Thật ngoan!”
Ôm đầu cậu vui vẻ hôn môi, Lục Tinh không quan tâm cô có làm rối tóc của mình hay không. Cậu luôn tin tưởng vô điều kiện vào từng lời cô nói, cũng hết sức hưởng thụ sự gần gũi của cô với bản thân.
Dường như cậu không thể tách rời vùng biển này nữa.