Nhưng nếu bây giờ hỏi cô lại lần nữa, có lẽ cô sẽ nói là chơi với sinh vật trong đại dương.
Cô luôn cảm thấy sinh vật thông minh nhất dưới biển là cá heo, bây giờ nhìn con cá voi trắng nghe lời mình, cô nghĩ rằng sách giáo khoa về khoa học biển của loài người có thể phải viết lại rồi.
Lúc đầu, cô không biết làm thế nào để hòa nhập với nó, nhưng lá gan con cá voi trắng này thực sự đủ lớn để bơi cùng hoặc chơi trò đuổi bắt với cô. Thỉnh thoảng, vây đuôi sẽ quét qua cơ thể cô như để thể hiện sự yêu thích.
Trang Du Mộng rất thích loài vật thông minh này, ngay cả khi cô để nó đứng yên tại chỗ đếm từ 1 đến 10 trước khi xuất phát, nó thực sự có thể làm điều đó. Cô cảm thấy rằng con cá voi này hẳn là phải trải qua quá trình huấn luyện rất nghiêm ngặt, nếu không những loại bản năng tự nhiên này cô sẽ không tin nổi.
“Được rồi, tao không bơi lại mày. Tao lại thua trận này. Thế này đi, tao vào bờ lấy bóng. Chúng ta chơi đánh bóng được không?”
Cô cảm thấy sự kiên nhẫn của cô dành cho trẻ em đã được áp dụng trên người nó hết rồi.
Nhưng cá voi trắng không nghĩ vậy.
Lục Tinh thực sự rất chán. Cậu đã trở lại biển vào giữa đêm hôm qua dùng âm thanh đặc biệt của mình để thăm dò vị trí của tộc, nhưng cho dù cậu ở hướng nào đi nữa, cũng không có tiếng vang khác truyền đến. Biển về đêm lạnh hơn ban ngày, chỉ có ánh trăng sáng phản chiếu trên mặt biển vắng cùng cậu trải qua. Cậu hụt hẫng khi biết tộc mình đã hoàn toàn rời khỏi vùng biển này.
Lang thang trên biển không mục đích, cậu bắt đầu hối hận vì đã cứu mạng cô gái đó. Lúc ấy cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, có thể là phần con người đang gây rối trong cơ thể cậu, khiến cậu nhất thời cảm thương xúc động, không muốn sinh mệnh đó đó biến mất trong vực sâu của biển.
Cậu nhớ đến cô dường như đối với cậu khá tốt thì nỗi hối hận trong lòng đã bị biển khơi hoà tan đi rất nhiều. Tuy rằng cá không tươi, giường của cô cũng không thoải mái như được nước biển bao quanh, nhưng Lục Tinh vẫn luôn nhớ tới những lúc cô dịu dàng khuyên nhủ mình, vuốt ve mình, nhường giường cho mình, lưu luyến kèm theo cảm giác yên tâm khiến người ta ỷ lại.
Khi cô vuốt ve trán cậu, giống như khi còn nhỏ cậu đã tránh thoát cá voi sát thủ, mẹ cậu đặt cậu trước người mình, nhẹ nhàng dùng trán chạm vào vầng trán non nớt của cậu, phát ra âm thanh đặc thù để xoa dịu trấn an cậu.
Nhưng bây giờ cậu đã trưởng thành, dấu hiệu rõ ràng nhất của sự trưởng thành là khi cô dùng tay kích thích vùng trán nhạy cảm của cậu, cậu sẽ nảy sinh ham muốn giao phối.
Nếu không phải vì tình huống xấu hổ này, cậu thà nằm đó để cô sờ soạng cả ngày còn hơn.
Quẳng đi những suy nghĩ đen tối trong đầu, Lục Tinh nghỉ ngơi phiêu bạt trên biển, khi tỉnh lại mới phát hiện mình đã trở lại khu vực gần bãi biển.
Đề phòng tình huống xấu, cậu bắt đủ loại tôm cá, thể lực khôi phục như cũ. Chỉ có một mình khiến cậu cảm thấy cô đơn, tùy ý du ngoạn vài vòng, đang lúc buồn chán ngẩng đầu phun nước, thì thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần.
Là cô gái ngày hôm qua!
Cách cô đối xử cẩn thận với cậu khiến cậu có chút không nói nên lời. Biết cô không muốn quấy rầy mình, Lục Tinh không muốn bỏ qua khoảng thời gian này, chậm rãi bơi qua muốn tiếp xúc với cô.
Vũ khí lớn nhất của cá voi trắng là đáng yêu, điều mà trong lòng cậu biết rõ, mặc dù thể hiện dáng vẻ này không phải là ý định của cậu.
Rõ ràng, cô không thể từ chối sự dễ thương của cậu, đưa tay ra muốn chạm vào cậu. Lục Tinh theo bản năng né tránh, ở dưới hình dạng cá voi trắng, cậu dễ bị kích thích hơn dạng người, đặc biệt là trán và vây đuôi, dù sao cũng không thể để cô chạm vào.
Tuy nhiên, hành động của cậu dường như giống đuổi cô đi, nhìn cô dần dần rời xa mình, đáy lòng Lục Tinh nảy ra một cảm giác đau đớn như bị vứt bỏ. Vì vậy, trừ phi cậu không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, đuổi theo cô đẩy cһp mông xinh đẹp trong bộ áo tắm của cô, sự đụng chạm khiến cậu cứng đờ, nơi dưới thân cũng có xu hướng lộ ra.
Đơn giản cô vẫn chưa phát hiện ra điều này, còn bắt đầu dạy cậu rằng có sự khác biệt giữa nam và nữ, không được vén váy và những thứ linh tinh. Lục Tinh suýt chút nữa bị chọc cười, cậu không phải trẻ con, đối với cậu dáng vẻ này cũng không có tác dụng gì.
Nhìn bộ ngực mềm mại bị áo tắm trói chặt trên mặt biển lúc lên lúc xuống của người trước mặt, hai màu trắng sáng và xanh giao nhau kích thích thị giác khó có thể khống chế. Cậu không kìm lòng được mà đưa trán mình đâm lên, muốn trải nghiệm cảm giác mê người như thế nào.
Tất nhiên, kết quả là bị cô đẩy ra, suýt chút nữa đã để lộ thân dưới của mình trước mặt cô.
Lục Tinh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ bị đối xử như một con cá heo vậy.
Trò chơi ném bóng chỉ dành riêng cho sư tử biển và cá heo, từ trước tới nay cậu luôn tự hào về bản thân, thân phận cá voi cao quý sao có thể chạm vào việc không thú vị chút nào này?
Nhưng lúc này, cậu lại đẩy quả bóng do cô ném tới, lắc lư vây đuôi, trông thật hạnh phúc vui sướng.
Cậu cảm thấy mình thật sự đã sa đọa, từ khi tách ra khỏi tộc mình, hành vi của cậu càng ngày càng không đúng, phẩm vị ngày càng xuống dốc.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô gái hiện lên trong nước bắt bóng, hai quả bóng mềm mại trên ngực bắn ra nhảy dựng gợi cảm, cậu không khỏi lại muốn đâm vào hai cái, hoặc là nhìn hai lần.
Vừa rồi còn chưa chạm tới đã bị cô đẩy ra và căn bản là không đủ sướng gì cả.
“Mày chơi bóng lại tốt như vậy ư? Xem ra tao không thể đánh giá thấp mày được! Tiếp tục đi!”
Nói xong, Trang Du Mộng dùng một chút lực để đánh quả bóng trở lại, Lục Tinh nhìn thấy hướng của quả bóng nhanh chóng bơi hai nhịp, đánh một lực lớn hơn trả bóng lại cho cô.
Cô cho rằng như thế nào cậu cũng không với đến, bởi vì khinh địch nên thua trận này.
“Sao mày thông minh vậy chứ? Tao lại thua rồi, nói xem mày muốn phần thưởng gì…”
Lời vừa thốt ra, cô hơi giật mình, nghĩ chắc rằng mình còn chưa tỉnh ngủ. Cá voi không phải là người, dù có thông minh đến đâu cũng không thể đáp lại lời của cô, cô nhất thời hồ đồ mới nghĩ nó có thể trả lời câu hỏi này của mình.
Nhưng Lục Tinh rất nghiêm túc. Phần thưởng? Đang hỏi ý cậu sao? Bây giờ nếu cô đã mở lời, cậu không cần phải khách sáo với cô nữa.
Nhẹ nhàng kêu to một tiếng, cá voi trắng vươn mình về phía trước bằng vây đuôi và ngóc đầu lên khỏi mặt nước để đứng trước mặt cô. Trang Du Mộng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn với cái “mỉm cười” cong khóe miệng của nó.
Nhưng sau đó, nó dùng trán xoa xoa bầu ngực sữa mềm mại, nó kéo dài vây đuôi về phía lưng cô, ở sau eo và mông cô không nặng không nhẹ mà cọ xát.
Động tác này cũng làm cho bộ phận sinh dục dày và dài không hề báo trước mà đánh vào đôi chân trắng nõn săn chắc của cô.