Nhưng hiện tại sự thay đổi của tình hình có thể so sánh với sự lên xuống của thủy triều, không ai có thể đoán trước được liệu nước biển sẽ lên hay xuống trong giây tới, hay sẽ không có dao động.
Giống như trạng thái tinh thần mạnh mẽ của họ khó có thể đánh giá, đã đảo lộn ngay lập tức vào thời điểm này.
Khoá ngồi trên người thanh niên ăn mặc chỉnh tề, Trang Du Mộng cảm thấy xấu hổ, nhưng đồng thời cũng háo hức nóng bỏng với người trước mặt. Lục Tinh không còn ngồi thẳng tắp như bình thường mà bị cô đẩy dựa vào lưng ghế sô pha, con ngươi đen láy tràn đầy xuân ý khiến cô không nhìn thấy hết, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô kéo cô về phía mình.
Không phải đây là lần đầu tiên cậu tham gia vào một cuộc tình sao, động tác nhẹ nhàng nhưng tràn đầy mong đợi, cẩn thận nâng niu viên ngọc trong tay.
“Học… có thể học, nhưng là… tôi dạy cậu…”
Trang Du Mộng ghé sát môi mình đến trước mặt cậu, đôi mắt lấp lánh không dám tập trung nhìn vào cậu, ngay cả sự kiêu hãnh thường ngày và công phu miệng lưỡi của cô cũng trở nên căng thẳng.
“Được.”
Thiếu niên dưới thân chuyên tâm học tập, đôi mắt sáng ngời chồng chất thành một vòng tròn nhỏ màu trắng, khóe môi cong lên tràn ngập ý cười dịu dàng khác. Chiếc cúc áo hờ hững duy nhất dưới cổ lộ ra xương quai xanh của cậu trước nguồn sáng rõ ràng, nhẹ nhàng và gợi cảm.
Điều này chỉ đơn giản là tiếp thêm dầu cho những suy nghĩ kiều diễm người lớn của cô.
Vòng tay qua gáy cậu, Trang Du Mộng rụt rè hôn lên môi cậu, giống như sáng nay họ hôn nhau tự do tự tại trên bãi biển vắng người. Môi Lục Tinh ướt át mát lạnh như biển, khi bắt gһp đôi môi đỏ ấm áp của cô lại giống như làn gió buổi tối sảng khoái đầu tiên trong đêm đầu thu.
Cô không biết nhiều về kỹ năng hôn, chỉ lһp đi lһp lại thủ thuật vừa chạm vừa tách, thỉnh thoảng lại thè đầu lưỡi khám phá khe hở giữa đôi môi hơi hé mở của cậu. Như là vẫn không ngờ rằng trong một giây tiếp theo cậu sẽ hoàn toàn chấp nhận sự mò mẫm non nớt của mình, Trang Du Mộng vô thức đưa tay nắm lấy cổ áo sơ mi màu xanh lam đưa tay ra sau gáy.
Bị chàng trai ngày thường đạm mạc ít lời như thế kịch liệt hôn môi, dù cô có giả bộ trưởng thành thế nào cũng khó có thể đọ lại được mong muốn háo hức từ trái tim của cậu.
Bé cá voi trắng vừa bước vào giai đoạn trưởng thành chưa trải qua khoái cảm của tình dục, nhất thời khiến cô không kiềm chế được trêu chọc.
“Ưm… khoan đã… tôi… thở không nổi…”
Lục Tinh mút liếm hôn cô không ngừng như cướp một nửa linh hồn của cô, hơi thở nóng bỏng mang theo vị tươi mát của nước biển quyện với hương thơm nhẹ, hơi thở của Trang Du Mộng dần trở nên dồn dập.
Thực sự không thể chịu được, cô thực sự đã quên rằng con cá voi trắng này hoàn toàn không cần thở.
Thiếu niên như tỉnh lại từ trong mộng, sau khi rời khỏi môi cô cũng chỉ hít vài hơi, ngoại trừ vẻ ửng hồng trên mặt đã lan đến ngực, cả người cũng không có chút lộn xộn, xấu hổ.
Đây là cách thuần túy nhất để động vật có v* bày tỏ mong muốn của mình, không che giấu, không uy hiếp, vui vẻ chịu đựng.
Trang Du Mộng dựa trên vai cậu há miệng thở dốc, đôi mắt híp lại của cô hiện ra ánh nước sáng ngời, phun hết hơi nóng bỏng ẩm ướt trong miệng lên xương quai xanh của cậu.
Tại sao trông cô lại giống như một con cá mắc cạn thế này? “Cậu… đã xem bao nhiêu lần… những thứ đó …”
Đỏ mặt lên tiếng dò hỏi, Trang Du Mộng không mong đợi một câu trả lời nghiêm túc. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh hai người quấn lấy nhau trước bữa ăn, cô khẽ nâng cằm Lục Tinh đang suy nghĩ miên man, men theo đường cằm thanh tú của cậu từ đỉnh tai xuống dưới mà hôn cho đến chỗ hầu kết thì dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào phần nhô ra cùng với khí chất cả người cậu rất tương xứng, liếm môi dưới sau đó dán lên, ngậm ở trong miệng dùng đầu lưỡi mềm ấm chạm vào.
Ngay lúc đó, Lục Tinh đã cảm thấy nơi nào đó dưới mình đã vốn lo lắng bất an, giống như cá nhà táng đi vào giấc mộng trong biển, lập thành một cây kình trụ vững vàng. Lời tác giả:
Không biết có ai xem video cá nhà táng đang ngủ chưa, nó giống như núi lửa đã dựng dưới đáy biển.