• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có đôi khi, bạn chọn giữ khoảng cách với ai đó. Không phải là không còn quan tâm, không còn yêu thích người ta nữa. Mà bởi vì vốn dĩ biết rằng... người ấy chưa từng thuộc vềbn... T___T

***

Màn đêm tĩnh mịch nhanh chóng buông xuống, có chàng trai nào ấy còn ngồi ngơ ngẩn ngoài cổng nhà không muốn vào. Ánh điện sáng trưng màu vàng nhạt thình lình được bật lên, cô gái cao một mét bảy mươi trong bộ quần áo rộng rãi thoải mái bước ra. Miệng còn đang nhai dở miếng kẹo cao su, gió lùa mạnh một hơi từ xa đến khiến vài lọn tóc cô ấy tung nhẹ lên không trung, miệng nhỏ lười biếng phát ra tiếng.

"Còn không định vào nhà à?"

Tay bỏ túi quần, đôi mắt hờ hững nhìn xuống chỗ cậu con trai kia đang ngồi, khoé miệng lại nhếch lên một cái đầy khinh bỉ.

"Àh, tôi nhớ đây cũng đâu phải nhà anh, thằng con hoang Thiên Bình mà nhỉ?"

"Mày im đi Tiểu Yết."

"Ồh, hừ... fuck." *miếng kẹo trong miệng được phun ra, rơi xuống gần chân Thiên Bình*

Ánh mắt lạnh nhạt ấy, từ khi còn nhỏ Thiên Bình Cabot đã luôn nhìn thấy. Phải, cậu và Tiểu Yết là anh em cùng cha khác mẹ, chính vì vậy nên luôn bị con bé ấy ghét bỏ. Ban ngày gặp nhau sẽ coi như kẻ trước mắt tựa không khí, Thiên Bình Cabot không muốn ai biết về mình quá nhiều vậy nên ở trường học hầu như không ai hay biết cậu còn có một cô em gái chung nửa dòng máu.

Mẹ của Thiên Bình chỉ là một phụ nữ đẻ thuê kiếm sống, năm cậu lên bảy tuổi bà ấy mất sớm do ung thư máu vậy nên cậu chuyển tới sống chung với gia đình Tiểu Yết. Con bé lầm lì khinh người, lại rất ghét nhìn thấy Thiên Bình chính vì thế mà từ nhỏ cả hai ở cạnh nhau sẽ không đấm đá thì dùng võ miệng cậy khoé đối phương. Thiên Bình thấy Tiểu Yết nói đúng, đây đâu phải nhà cậu, sau này tốt nghiệp Daniel Einstein, nếu có thể trở thành một nhà thiết kế nổi danh, chắc chắn cậu sẽ rời khỏi nơi gọi là "Nhà" này ngay lập tức.

"Hai đứa lại ở ngoài đấy gây nhau nữa à? Mau vào nhà ăn cơm đi."

"Con biết rồi."

Tiểu Yết bặm môi dưới, căm hận nhìn thằng con trai kia một chút rồi mới bước vào nhà. Cô ấy không ưa nổi Thiên Bình, đấy là sự thật từ trước tới giờ:3

Khác hẳn với không khí bức bối ở nhà Thiên Bình - Tiểu Yết, biệt thự Aqua Einstein, có người nào đó, từ khi đi học về đã mang cái mặt cau có khó chịu, ai bước ngang qua trước mặt cũng ngứa mắt tỉa cho vài bài. Ví dụ như...

Sư Tử Shelton, một người vô tư với khí chất hào phóng vừa bước vào nhà, chưa nhìn ngó ai cả đã chạy vào bếp, lục tủ lạnh lôi ra vài log bia lạnh và mấy túi mực khô, ngồi nhiễm nhệ trên sofa xem lại trận trung kết bóng đá giữa đội tuyển Anh và Pháp. Người nào ấy từ trên tầng hai đi xuống trông thấy, bèn lấy điều khiển tivi, tắt cái bíp một nhát đúng lúc gay cấn một cầu thủ bên đội Anh ghi bàn, lạnh lùng nói mấy chữ.

"Dọn đồ ra khỏi nhà tôi, rồi muốn xem gì thì xem."

"..."

Trịnh Song Tử? Cậu ta cũng rất thảm hại, đi học về, tắm rửa sạch sẽ lại có thói quen lạ lạ là để mặc tóc ướt nhỏ nước tick tack xuống sàn nhà, lững thức mặc quần ngố áo phông đi xuống nhà. Thấy cảnh tượng bạn cùng bàn Sư Tử bị mắng, lại sẵn có tâm trạng trong người khi gọi điện cho cô gái nào ấy mà không được, cậu thương tiếc chiêm vào một câu: "Bọn tôi cũng trả tiền điện nước đầy đủ mà, sao anh cấm cậu ấy coi phim?"

"Không những cấm... tôi còn thấy cậu và cậu ta nên hợp tác dọn nhà cửa tối nay đi. Tôi ghét ai tóc ướt mà để nước nhỏ xuống sàn nhà. Thật chướng mắt..."

Bạn học Thiên Yết vừa lúc đeo tai nghe hờ hững đi vào nhà, lại bị người nào đó ghen ghét vứt toạch hết đống nước ngọt có ít ga mà bạn Yết yêu thích cất trong tủ lạnh vào thùng rác. Lúc nửa đêm học bài xong định lấy ra vài log uống cho đầu óc tỉnh táo thì Thiên Yết đen mặt nhìn mấy log nước đang nằm gọn trong túi rác. Ai mà ác ôn tới vậy?

Còn có một người, đi học về nhìn thấy người nào đó đang nghịch điện thoại, dáng người cao lớn ngồi trên sofa, bất giác khoé miệng hơi nhướng lên cao, nàng muốn trêu anh, tâm trạng nàng cũng không tệ hại vì vụ tai nạn hồi chiều, đang định nhướng miệng lên nói nói vài câu lại chẳng ngờ...

"Phượng Kim Ngưu, em có được học về ngày Thế Giới mất điện không. Quay lại tắt điện rồi hãy lên phòng."

Gương mặt lạnh nhạt ấy còn chẳng buồn liếc mắt tới nàng một cái, vậy mà sao lại khiến người ta tự dưng lạnh sống lưng?

"Ờ...":(

Chẳng những vậy, lúc Phượng Kim Ngưu định mở tủ lạnh uống nước, thấy lớp tuyết mỏng trên ngăn đá, tay chân ngứa ngáy thò vào cào cào thành một nắm, định ném vào mặt Sư Tử Shelton khi thấy cậu bạn mặt đen một cục vì không được xem phim. Người nào đó lạnh nhạt nhạt tiến tới chỗ nàng, chẳng biết vô tình hay cố ý lại còn vươn tay gạt phăng đám tuyết nhân tạo ấy xuống sàn nhà, đóng cánh cửa tủ lạnh một cách thô bạo, sau này mới biết mỗi khi Bảo Bình Einstein tức giận việc gì, đều không nói ra miệng cho người khác biết, chỉ âm thầm làm việc quái dị của anh ấy, như đánh răng bằng một lực rất mạnh, khép cửa hay mở cửa cũng như muốn đem cả cái cánh cửa ra khỏi thanh chốt, ăn uống thì lượng thức ăn sẽ gấp đôi lúc bình thường nhưng thời gian ăn vẫn như cũ... cũng có thể gọi là thi ăn uống đi, thật hài hước.

***

Đêm ấy, Phượng Kim Ngưu khó chịu lăn qua lăn lại trên giường. Không phải nàng bị chứng mất ngủ, chỉ là những cuộn phim từ nhỏ tới giờ ngủ quên trong quá khứ bỗng hoạt động lại, trái tim nhỏ bé chợt hồi hộp.

Ngày... Tháng... Năm...

"Phượng Kim Ngưu, mày có phải con tao không? Sao làm gì cũng hậu đậu thế hả, chỉ được cái nước mải chơi bời thôi. Học không giỏi thì phải được cái nết thế mà... nhìn xem, mày có bằng một góc con bé Mai Ly, Hạnh Trang hay Hạnh Ngân không?"

Nếu con không phải con của bố mẹ, thì là con của ai? Vậy nên bố mẹ đừng lôi bài so sánh con nhà mình - con nhà người ta ra nữa, con có cá tính của con... cũng giống như việc con tự nhiên đem bố mẹ ra so sánh với bố mẹ của Mai Ly, Hạnh Trang, Nhân Mã hay ai khác, việc ấy có hay ho không? Ai cũng chỉ có một cuộc đời, con không muốn bị đem ra làm vật so sánh, con khác họ, họ khác con, chúng ta tất cả đều khác nhau mà.


Ngày... Tháng... Năm...

"Cún ơi, ra ngoài tớ cho bánh gạo nè!"

"Mày mới là Cún ý thằng Nhân Mã kia."

"Ơ nhưng mà cậu dễ thương giống em Cún nhà tớ mà T____T"

"Ý mày là mặt tao giống con chó béc dê nhà mày ớ hả? Mang bánh đây, tao ăn hết."

Ngày... Tháng... Năm...

"Cún ơi, nếu tớ ăn hết cơm, cậu chơi chung với tớ nhá, nhá!!!"

"Ờ, ờ... Mày ăn hết đi."

Có thằng nhóc cao một mét, bị sốt virus nằm lăn lóc trên gường bệnh, lười ăn cơm. Có con ngốc tên Phượng Kim Ngưu im lặng khuyên bạn ấy ăn no rồi uống thuốc. Kỷ niệm thời thơ ấu ấy, đã có lúc nàng muốn quay ngược thời gian trở lại làm con nhóc ngây ngô thân thiện hồi nhỏ.

Ngày... Tháng... Năm...

"Cún ơi, tớ hứa với cậu. Sau này trưởng thành, nhất định sẽ tự dùng đôi chân của mình đi tìm cậu. Nhé, Cún nhớ đợi tớ nhé"

"Mày cứ tìm đi, tao sẽ ngồi một chỗ đợi mày tới tìm, không tìm thấy... thì tao dùng đèn pin soi mọi ngóc ngách trên Thế Giới này, để tìm mày, thằng hàng xóm đáng ghét."

"Cún hứa đấy nhá! Hìhì..."

Ngày hôm ấy, gió thổi mạnh, cậu nhóc với cái chân bị bó bột, bàn tay nhỏ bám lên vai cô bạn hàng xóm, người mà cậu ấy tưởng rằng sẽ chẳng kết bạn được.

Ngày... Tháng... Năm...

"Cún ơi, ăn chocopie không? Cúnnnn."

Cô nhóc mặc bộ quần áo màu đỏ của đội bóng đá nhí ở trường tiểu học ghi số tám sau lưng, xỏ vội đôi dép lê vào chân, bàn tay nhỏ bé đưa cao bịt lại hai tai, miệng gào lên thay vì đáp lại cái từ "Cún" kéo dài phát ra khỏi miệng Nhân Mã.

"Đừng có gọi tao là Cún, tao thích gọi là Phượng Kim Ngưu."

"Hìhì, Cún ơi, tớ phần bánh cho cậu đấy. Mẹ tớ mua hai hộp, tớ mới ăn hai cái."

"Ngon nhờ."

Cô nhóc siêu nhân đỏ, miệng còn vương lại mấy mẩu vụn màu chocolate đen của bánh, vừa ăn vừa cười cười. Có thằng nhóc đưa tay gạt hộ mẩu bánh trên khoé miệng đang chúm chím cười kia, gương mặt chợt đỏ bừng.

"Cún, dễ thương nhờ!"

"Ờ... hìhì."

Này cô gái...

Phượng Kim Ngưu, nàng có biết khi ấy, một thằng nhóc hàng xóm luôn thích nàng, luôn muốn ở cạnh... chơi chung cùng nàng, luôn muốn làm nàng cười hay không?

Liệu nàng có nhớ?

"Nhân Mã... bây giờ cậu đang ở đâu? Có đang tìm tớ hay không?"

Đưa tay vò nhẹ đám tóc mái đang nằm lộn xộn trên trán, Phượng Kim Ngưu từ từ nhắm hờ mắt, dần dần chìm vào giấc mộng hồi nàng còn nhỏ. Khi ấy... là cả khoảng thời gian vui vẻ mà nàng của hiện tại luôn khát khao.

***

Sáng sớm, Phượng Kim Ngưu nghe tiếng chuông báo thức réo bên tai, mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi phòng. Hôm nay là chủ nhật, một ngày nghỉ rảnh rỗi, ngày 08 tháng 05... tất nhiên với Phượng Kim Ngưu thì ngày đặc biệt nhất trong tuần chính là ngày này. Có thể bỏ hết sách vở sang một bên, bỏ cả ước muốn chinh phục học bổng để thẳng cánh tới thư viện... và tìm một nơi ít ánh sáng để ngủ. Nàng không muốn phí hoài cả ngày chủ nhật ở nhà để nghe bốn thằng con trai kia sai khiến giặt đồ, rửa chén đĩa chẳng hạn:v

Vừa ra ngoài cửa, đi được tám bước chân thì nàng đụng mặt Đại Boss Bảo Bình, như có phản xạ lại đi mở miệng trước, cánh tay nàng còn đưa lên như vui mừng?

"Chào buổi sáng!"

"Chào..."

Bảo Bình đứng khựng người lại một giây rồi nhanh chóng lạnh nhạt quay lưng đi trước Phượng Kim Ngưu.

"Bảo Bình Einstein, đã bảo lơ cô nhóc ấy đi rồi cơ mà, sao người ta chào mày còn đi trả lời? Ngốc thế!!!!"

"Mình lại làm gì chướng mắt Boss hả?"

Cô gái nào ấy ấm ức đứng tập bài quân sự giậm chân tại chỗ một lúc lâu mới bướng bỉnh đi xuống nhà.

P/s: Tự nhiên dạo này tôi lại thích cày phim hơn viết lách T____T

By: Linh Yunki's Story.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK