Phòng của tôi sẽ ngăn nắp hơn.
Tôi cũng sẽ không Ế.
Nhưng...
Trái tim của tôi sẽ Trống Rỗng..!!
***
Nếu có ai đó vào năm Phượng Kim Ngưu mười chín tuổi, đứng trước mặt cô ấy hỏi rằng, người mà cô ấy quan tâm nhất khi đó là người nào... chắc chắn câu trả lời sẽ là: "Bảo Bình Einstein, anh ấy là người tôi quan tâm nhất."
Canteen trường Daniel Einstein vào buổi trưa lúc nào cũng thật đông đúc. Khiến cho hai cô gái nhỏ bé của chúng ta là Tiểu Yết và Phượng Kim Ngưu phải thực vất vả mới lấy được đồ ăn. Ngồi đối diện nhau, Tiểu Yết dùng sức lấy không khí trong lành quyện cùng mùi thức ăn thơm phức.
"Ây, Kim Ngưu, tớ thật không hiểu nổi cái trường này luôn. Rộng vậy, đông sinh viên như vậy, trang thiết bị nội thất tốt như vậy, xem này... thức ăn cũng thuộc dạng thực đơn có nhiều chất dinh dưỡng tốt cho sức khỏe được bộ y tế quốc gia công nhận vậy mà tại sao không mở rộng cái canteen hơn, tuyển thêm nhiều đầu bếp tốt tới phục vụ học sinh - sinh viên hơn cơ chứ? Bộ cô Jessica định tiết kiệm nguồn lao động nước nhà chắc?"
Tiểu Yết chép miệng vài cái, ngước mắt lên nhìn mấy chùm đèn huỳnh quang màu vàng nhạt bên trên canteen, bất lực thở dài ngao ngán.
"Nóng như vậy cũng không bật điều hòa, chắc tớ chết ung ở đây mất."
"Hờ hờ... cậu biết tại sao cô Jessica không tuyển thêm đầu bếp không? Tiền học phí của bọn mình nộp vào trường, vứt đi đâu chứ... à quên, tớ là sinh viên nhận học bổng, không có quyền lên tiếng hì hì."- Phượng Kim Ngưu cười nhạt, tiếp tục ăn suất cơm ngon lành của mình tựa như một chú mèo con nhỏ nhấm nháp thưởng thức bữa ăn sau khi miệt mài bắt chuột *học bài ớ*.
"Đúng ha, nhưng mà cậu nói cũng có ý đúng, tiền học phí..."
Đặt cái cánh gà rán xuống khay cơm làm bằng inox Tiểu Yết như nảy ra một ý tưởng mới. Cô gái bèn liến thoắng nói giống như sẽ đưa ý tưởng ấy vào đề tài thảo luận sắp tới của hội học sinh trong trường không bằng.
"Tớ sẽ làm bài phỏng vấn học sinh trường mình trên kênh Scorpio & Truth[*] của mình. Về vấn đề ngày ngày tới giờ ăn trưa là canteen lại loạn tựa như cái chợ của bọn dân đen không bằng. Tớ sẽ kêu gọi mọi người tham gia biểu tình đòi cô hiệu trưởng Jessica Einstein xây dựng thêm một canteen riêng dành cho sinh viên, thiết kế theo motif logic một chút, như vậy mấy người vô gia cư, thất nghiệp thậm chí là đám sinh viên rảnh rỗi như bọn mình sẽ có việc làm thêm ngoài giờ nhờ vào... công việc phát cơm cho sinh viên vào giờ ăn trưa."
"Công việc làm thêm ngoài giờ?"- Hai mắt Phượng Kim Ngưu chợt lóe sáng, ôi dồi ôi, nhắc tới việc có thể kiếm ra chút tiền trang trải cuộc sống du học sinh xa nhà là nàng ấy lại hưng phấn như thế đấy.
[*] Kênh Scorpio & Truth: tạm hiểu là một chương trình do bạn Tiểu Yết làm chủ với lý do củ chuối là liên quan về cô ấy và những sự thật mà cô ấy thích tin vào xung quanh, một chương trình với mức phí tự trả là ba nghìn đô la một tháng phát sóng tại khung giờ 17 - 23h tối thứ năm thứ sáu hàng tuần. Đương nhiên không có kênh này rồi... bả Linh Yunki lại chém:v
"Yep, cậu có muốn tham gia biểu tình không bé con?"
Phượng Kim Ngưu đang tập trung cắn nốt miếng thịt còn dính trên lớp xương gà mỏng manh, ngước lên nhìn Tiểu Yết đang ngồi đưa tay chống cằm ánh mắt sáng lấp lánh còn chớp chớp như năn nỉ người đối diện khiến khóe miệng nàng giật giật.
"Tớ là sinh viên nhận học bổng, đâu có đóng học phí... thì tham gia biểu tình làm gì?"
Đố khỏi tham gia xong lại được cô hiệu trưởng tặng cái lườm rồi đuổi khỏi biệt thự Aqua Einstein khuyến mại thêm cái vé máy bay một chiều về nước thì khổ đời con gái, Phượng Kim Ngưu lười lắm, tốt nhất yên phận ráng học hành rồi tốt nghiệp lấy cái bằng là xong. Hơi sức đâu đi tham gia vụ biểu tình của cô bạn thân rồi nàng vướng thêm rắc rối a~~~ thiệt tình cái tính cái nết nàng vốn trước giờ đã thích yên bình hưởng thụ rồi, cuộc đời giống như một bức tranh, sắc màu tươi đẹp có nhiều như vậy sao không vẽ lại đi chiêm vô mấy bút pháp mây mưa vũ bão tăm tối vào làm gì hahaha:v
"Ủng hộ tâm huyết thay đổi bộ giáo dục cùng tớ chứ sao, cậu nhát thế."
Tiểu Yết à, Phượng Kim Ngưu đâu có nhút nhát gì đâu, chẳng qua nàng ấy có cái tính bẩm sinh không thích rước phiền phước vô người a~~~
"Vậy tớ tham gia cùng cậu có bị đuổi về Việt Nam không? Tớ đáng thương lắm, bị tống về nước chắc chắn sẽ rất khổ sở sống cuộc sống của một nhân viên bán thời gian tại một xưởng sản xuất nào cũng nên... Cậu xem xem, tớ như vậy, nhan sắc thì không có, năng lực thì âm vô cùng, nhà thì chẳng có cây cột lớn nào để chống lưng cả, chỉ số IQ chỉ có 120, nỗ lực lắm mới lấy được cái học bổng du học, cậu xem nếu tớ mà bị đuổi học, không tốt nghiệp được... tương lai về nước sẽ nằm trong tốp 1000 sinh viên ra trường thất nghiệp hàng năm ở Việt Nam. Ây, số phận hẩm hiu định trước của tuiiiii."
"Đừng lo lắng, tớ tình nguyện đời này ở bên cậu, nuôi cậu ăn, nuôi cậu sống. Cậu không có ai lấy thì tớ sẽ tình nguyện không kết hôn, đăng ký giấy kết hôn với cậu, tớ sẽ là chồng cậu, Kim Ngưu."
"Tiểu Yết... ái lợp diu..."
"Phượng Kim Ngưu... tớ cũng..."
"Phụtttt.... hahahaha."
Hàng loạt ánh nhìn kinh ngạc đổ về phía góc bàn của Phượng Kim Ngưu và Tiểu Yết Cabot. Bọn họ, hai người này, một đứa cao mét sáu mươi, đứa còn lại thì cao mét bảy, vậy mà làm loạn cả góc canteen rộng lớn, khiến mấy thằng bình thường chán ghét không khí chán muốn chết của canteen phải phì cười nhìn bọn họ. Diễn hơi sâu rồi, quá lố luôn í, nhưng mà chẳng hiểu sao Phượng Kim Ngưu và con bạn thân Tiểu Yết kia vẫn chưa chịu ngưng cười, lúc ăn xong phần cơm còn ngồi lại nhìn nhau cười cười một lúc mới thôi, tung hint gì mà loạn xị ngậu cả lên cơ chứ nị.
Ở Mỹ đề cao quyền tự do cá nhân mà, Phượng Kim Ngưu thấy biểu hiện muốn được mọi người công nhận nỗ lực và chính kiến của mình trong người Tiểu Yết rất lớn a~~~ chắc vì thế cho nên mấy vụ biểu tình tắc đường thường xuyên trên đường phố Manhattan là do bà nhoi nhoi này lên kế hoạch cũng nên.
"Phượng Kim Ngưu, lúc về cậu có muốn đi ăn kem cùng tớ không? Công nương này sẽ khao cưng nha."
"Thật hả?... Vậy,... ây gu."
"Kim Ngưu cậu..."
Tiểu Yết bưng khay thức ăn thừa đứng sau lưng con bạn thân, toàn bộ vụ việc trước mắt chính là như này. Bạn học Kim Ngưu cười cười bưng khay đồ ăn đã chiến sạch được ba phần tư của mình quay lại định nói chuyện với Tiểu Yết thì va phải cái thằng Nhân Mã Sagitta đáng ghét đi trước Chan Chan yêu quý của bả Yết. Kết quả đống súp tôm hùm thơm phưng phức vẫn còn thừa bám hết lên người thằng Nhân Mã kia, ôi dồi ôi, còn phải kể tới cái sắc mặt hóa đá của chàng trai "Virus vui vẻ" này thì... đại loại là giống như ly thạch bảy màu ấy ợ. Từ hồng hào trở nên trắng bệch, rồi chuyển sang màu đen thui, màu tím ảo diệu nhất thế kỷ rồi lại rực rửa phừng phừng mà tô màu đỏ đáng sợ.
Điện thoại của bạn học người Trung Quốc nào đó trong canteen phát ra tiếng nhạc chuông hơi... không hợp hoàn cảnh sinh tử chiến tranh tới nơi này thì phải, đại loại lời sịch nó là...
Đã có ai từng nói với em rằng tôi rất yêu em chưa?
Từng có ai khóc trong nhật ký của em chưa?
Có ai từng nói với em rằng tôi rất để ý?
Để ý tới khoảng cách của thành phố này...
[Có ai từng nói với em chưa?]
"Cậu... cậu..."
Phượng Kim Ngưu ấp úng không thành lời, giống như thiên ngôn vạn ngữ của nàng bị gián đoạn, muốn giải thích với bạn kia mà thấy bạn ấy cứ nhìn mình chằm chằm một cách đáng sợ.
"Cái áo, tôi sẽ... nếu cậu không để ý tới hình tượng thì có thể đưa tôi đem về giặt lại cũng được, còn nếu không thì..."
"Có ai từng nói với cậu rằng tôi rất để ý?" *Thực ra tiếng Anh là ngôi You - ME cho nên bạn học có thể dịch như Tôi - Em à nhé*
"Hả?"
"Chẳng phải là lời hát từ cái bài nhạc chuông khi nãy sao? Thằng dở hơi này mặt quen quen... nhưng mà sao không nhớ ra vậy Phượng Kim Ngưu. Não bà bị chuột gặm mất rồi à?"
"Chan Chan... bạn em không cố ý, nói với bạn anh như vậy đi."
Tiểu Yết bất quá thấy bạn mình cứ như sắp lãnh đòn không bằng, xung phong lên trước nói với thần tượng trong lòng bả. Anh đứng sau lưng nam chính gãi đầu không hiểu tự nhiên sao mình bị lôi vào cuộc, bèn vỗ vai thằng bạn, nghiêm túc nói một câu chẳng hiểu có logic không nhưng mà fan anh í là Tiểu Yết thì hiểu:v
"Ờ thì... Này, Nhân Mã, mày có sao không?"
"Phải mày có sao không? Tao dị ứng tôm hùm nha!!!"
"Phượng Kim Ngưu, chuồn thôi..."
Lợi dụng tình thế, Tiểu Yết kéo tay Kim Ngưu ra khỏi chiến tranh thế giới trong lúc nàng ấy thì đang lơ đãng khó xử. Bỏ đi như này mà coi được à??? Sai thì nhận lỗi tội tình gì. Cơ mà không bỏ đi lại bị bạo lực học đường thì cái thân hình cò hương của Phượng Kim Ngưu sao chịu nổi hả trời... ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách thôi, Ngàn lần xin lỗi sinh viên xấu số kia a~~~
"Cái con bé đó."
"LANA, anh Nhân Mã mới quan trọng, mau ra chỗ anh ấy đi."
Đám con gái trong đội cổ vũ nhanh chóng có mặt vây quanh ngôi sao bóng rổ của trường, vậy mà chẳng hiểu sao đồng chí Nhân Mã lại ngây người ra nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đang chạy khỏi đám đông kia.
"Cún... là Cún? Cậu ấy..."
"Cún ơi, Cún..."
"Đừng có gọi tao là Cún hoài, tao không phải chó nha."
P/s: Xong chương mới rồi, hahaha:v
By: Linh Yunki's Story.