• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

Dạo này Trịnh Song Tử rất quái tính, nếu có Kim Ngưu ở nhà thì cậu ta sẽ rúc nguyên cả ngày trong phòng. Lại còn lười tới mức mua đồ ăn vặt xong mang lên căn cứ địa của cậu ta, khiến việc Kim Ngưu muốn đối diện cậu ta xin lỗi rồi hai đứa ngồi giải thích lý do tại sao phải tránh mặt nhau cũng khó.

Như thường lệ, Phượng Kim Ngưu rời khỏi biệt thự Aqua Einstein rồi mang đống đồ nghề như tranh ảnh, laptop, bút màu, giấy nháp và mấy đồ liên quan tới ý tưởng viết bài về tập san học đường tháng sáu đến thư viện mỗi lúc rảnh rỗi.

Hôm nay thư viện khá thưa người, Kim Ngưu tìm một góc bàn khuất sau kệ sách lớn, nơi mà ánh nắng mặt trời hiếm hoi khó hắt vào. Nàng chăm chú ghép từng khung ảnh theo thứ tự bài viết của mình trong đó có lịch sử thành lập trường, những thành tựu đã đang và sẽ đạt được, một vài hoạt động ngoại khoá thường thu hút sinh viên nhất và một góc riêng là chuyên mục dành cho gương mặt người nổi tiếng, chắc chắn góc nhỏ này sẽ thu hút khá nhiều bạn học là trạch nữ lẫn trạch nam.

"Bạch Dương Erik?"

Phượng Kim Ngưu hơi chậc miệng, nói về cậu học sinh này thì nàng hơi quan ngại. Chính là không tiếp xúc nhiều, không nói chuyện nhiều, nàng và cậu ta như kiểu người qua đường ấy nhỉ, chẳng thể tuỳ tiện viết những thông tin sai lệch về cậu ta vào tập san tháng này được. Rồi đám fan cuồng của cậu ta lại tha cho nàng nếu nàng viết sai về cậu ta í.

"Nhân Mã Sagitta... ây, thằng ngốc này lại càng không nên viết ấy chứ."

Gạt bài viết có Nhân Mã sang một bên, Kim Ngưu tuy có áy náy về chuyện hại đời cậu ta, ơ nhưng mà nàng cũng đâu phải thiên thần đâu. Chẳng phải đám con gái thích cậu Nhân Mã, mấy cô nàng đanh đá trong đội cổ vũ như Lana Taylor ấy, trời ạ. Còn liên quan tới cả Tiểu Yết của nàng nữa. Nói chung là chuyện về CLB bóng rổ của trường cùng đội cổ vũ nên vứt sang một xó, không hay ho gì đâu nếu nàng khơi nó ra trong tập san tháng sáu. Vì nó quá nguy hiểm tới tính mạng của nàng ở cái đất Manhattan nàyyyy. =]]

Nhưng mà người nổi tiếng ở trường Daniel Einstein này thì loanh quanh cũng chỉ có thế, một vài nhân vật hút fan. Gõ ngón tay lên bàn học, Kim Ngưu mím môi, mắt mơ màng nhìn cốc cà phê sữa trên bàn, tiếng nhạc phát ra qua headphone khiến nàng trông có chút dịu dàng lạ lẫm.

Bóng trăng trắng ngà, có cây đa to, có thằng cuội già, ôm một mối mơ...

Lặng im ta nói cuội nghe, ở cung trăng mãi làm chi...

"Nhân tố mới thì sao nhỉ?"

Ở lớp Năng Khiếu và Tài Năng ấy, có rất nhiều sinh viên nổi bật. Trong trường, những gương mặt như thiên tài Vật Lý là anh Bảo Bình Einstein cũng rất được lòng người, còn có mấy cô cậu ở CLB mùa, hát, vẽ...

"Mẹ kiếp, thằng lập dị này. Mày muốn chết à mà văng mực vào áo bố hả?"

"Xin lỗi cậu, xin lỗi."

"Thằng dị nhân, mẹ nó chứ, mày dạo này yên bình quá nhỉ. Không có ai bắt nạt đây mà."

Một góc thư viện hơi ầm ĩ, có tiếng va đập sau gác sách. Kim Ngưu nhấc headphone ra, rời mắt tìm kiếm tiếng ồn phát ra càng lúc càng lớn.

Phía cuối cửa ra vào thư viện, cô quản lý bắt đầu lớn tiếng can ngăn khi thấy đám người trong thư viện tụ tập lại xem chuyện.

"Mấy cậu định làm mất trật tự ở đây à, ra ngoài rồi muốn làm gì thì làm."

Thanh niên cắt đầu ba phân người da đen, hàm răng trắng muốt, anh ta mặc áo ba lỗ đen, hình như là người nãy giờ buông lời thô tục, anh ta quay ra chỗ cô quản lý rồi lại nhìn cậu sinh viên có mái tóc vàng rối xù như xơ mướp che khuất cả hai mắt nói lớn: "Đi theo ông."

Mọi người trong thư viện bắt đầu ồn ào, cậu Ma Kết bị thanh niên da đen kia túm cổ áo kéo đi. Phượng Kim Ngưu lúc ấy đầu óc lại nhanh nhạy lạ kỳ. Nàng bỏ đống sách vở lại trên bàn học, chạy lách qua đám đông đang bao quanh bạn học cùng lớp NK&TN kia.

"Này, bỏ cậu ấy ra."

Giọng nàng tuy nhỏ nhưng tiếng vang lại đủ vừa để đám người trong thư viện nghe thấy. Vài người đã bắt đầu nói nàng khờ khạo, chọc nhầm đối tượng, làm anh hùng sai thời điểm. Có ai đầu óc bình thường lại đi cứu cậu sinh viên lập dị tên Ma Kết kia đâu hả trời.

"Mày nói gì cơ?"

Thanh niên da đen buông tay ra khỏi cổ áo Ma Kết, cậu ta kinh ngạc trong vài giây khi nhìn thấy cô bạn người Châu Á có dáng người nhỏ nhắn buộc tóc đuôi gà đang nhìn cậu ta chăm chăm.

"Bạn bè cùng trường, sao lại quá quắt với nhau chỉ bởi vài giọt mực văng lên người. Cậu tóc xù ấy cũng xin lỗi rồi mà, cậu dùng bạo lực lên người cậu ta chính là ấu trĩ."

"Hả? Con nhóc con này ở đâu chui ra."

"Cẩn thận."

Phượng Kim Ngưu nhắm mắt theo phản xạ khi thanh niên da đen giương tay lên cao. Nhưng cuối cùng người bị cậu da đen táng một cái lên mặt lại là Ma Kết Richter, bởi lẽ cậu chàng nhảy vào đỡ thay kịp lúc cho Kim Ngưu.

"Các cô các cậu ra khỏi đây. Đây là thư viện."

Cô quản lý trừng mắt nhìn từng đứa một. Kim Ngưu cắn móng tay, ngơ ngác lẫn cảm động nhìn cậu da đen lần nữa đang định túm cổ áo Ma Kết ra ngoài.

"Đánh cũng đánh rồi, đúng là đồ bạo lực"

Thanh niên da đen nóng mặt, khinh bỉ vứt Ma Kết một cái đằng sau. Ung dung bước ra khỏi thư viện như thể cậu ta là người tri thức không bằng. Đã thế lúc bước đi còn nói giọng mũi mấy câu cảnh cáo: "Hừ, ranh con. Liệu hồn lần tới."

"Giải tán hết cho tôi. Ồn ào chết đi được."- Cô quản lý yếu ớt gào lên với một đám người hóng chuyện. Bực bội chết cô, đang yên đang lành đọc yaoi thì có hai thằng con trai một công một thụ ghẹo nhau ở thư viện. Thứ gì xui xẻo ồn ào.

Phượng Kim Ngưu gãi đầu, lẻn lẻn về bàn của mình, mặt hơi đỏ do xấu hổ. Đáng ra không nên xen vào chuyện bao đồng mới đúng, từ trước đến giờ nàng có phải cái đứa bánh bèo nhàn rỗi không có việc bèn xông pha đi xen vào chuyện người khác đâu. Nàng trước đây ngoan lắm, cũng lười quan tâm mấy vụ bạo lực học đường, ngửi thấy mùi ồn ào nguy hiểm là tránh xa trăm mét rồi. Đã vậy khi nãy không ngăn được gì còn đi chọc ghẹo cậu da đen, để cậu tóc xù hứng dùm cái bạt tay nữa. Đúng là phá hoại.

"Cậu... cảm ơn nhé."

Tóc xù xơ mướp đứng trước bàn học của Kim Ngưu, má phải của cậu ta còn đỏ vết bạt tay, nàng vừa trông thấy đã bặm môi áy náy.

"Là tôi nói câu đó mới đúng. Hại cậu bị ăn đập. Mặt cậu không sao chứ?"

"À, không đau mấy."

"Cậu sắp về chưa, đợi tôi một tí, tôi dọn sách rồi bọn mình về chung. Kiếm đá lạnh chườm cho cậu luôn."

"Hả?"

Chỉ là câu nói vu vơ cùng áy náy của nàng, vậy mà trống ngực Ma Kết đã đập rộn ràng. Cậu bất giác mỉm cười, chăm chú nhìn Phượng Kim Ngưu dọn đống sách trên bàn học. Có thể sau này nàng mới biết, thực ra đây là lần đầu tiên Ma Kết đứng chờ một cô gái dọn sách rồi nói đi về chung với cậu, là lần đầu tiên.

Giữa tỉ người, lại chỉ có một mình Phượng Kim Ngưu được quyền vô tư bước vào thế giới quan nhỏ bé của Ma Kết, nhưng cậu sẽ không nói cho nàng biết đâu, sợ nàng thấy cậu lập dị rồi bỏ cậu lại phía sau.

Thật kỳ lạ... lạ cái cách một người trở thành bí mật của một người.

***

Phượng Kim Ngưu nằm dài trên bàn học sau khi kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày. Nàng lười biếng bám vào tay áo bạn học Sư Tử Shelton và bạn cùng bàn Thiên Yết để đứng dậy.

Tiểu Yết của nàng hôm nay không đi học, bùng học mỗi khi lớp có tiết NK&TN trong ngày, có lẽ là tránh mặt cậu bạn Taurus Chan kia rồi. Yêu đương vào là vậy đấy, hy vọng Tiểu Yết sẽ sớm vượt qua quãng thời gian này.

Kim Ngưu từng nghe qua một câu của Irina Dunn nói như này: "Một người phụ nữ khi không có đàn ông cũng giống như là một chú cá không có chiếc xe đạp. Ý tôi là, vẫn ổn, chẳng sao cả." vậy đấy, lúc trước Tiểu Yết trông hoạt bát, yêu đời lắm cơ mà. Còn nhớ lần đầu tiên nàng gặp cô ấy, lúc đó bộ dạng nàng khá thảm hại, khóc lóc sướt mướt... ai đó gọi nàng là "Bé con", còn dạy nàng chơi ván trượt. Như vitamin mang năng lượng trong người, Tiểu Yết của nàng là tomboy mạnh mẽ, đặc biệt như vậy đấy.

"Ê, Song Tử, đi chậm thôi đợi bọn tôi."

Là Sư Tử hoạt ngôn nói, nhưng cái cậu con trai dáng người cao cao kia cứ kiêu ngạo bước đi về phía trước.

"Ơ... này Trịnh Song Tử."

Vẫn là quý ngài Sư Tử Shelton cất giọng. Cuối cùng người trước mặt mới quay đầu lại, nhìn về phía Sư Tử và Thiên Yết mà bỏ qua sinh vật có tên là Phượng Kim Ngưu.

"Tôi đi taxi về trước."

Nói đoạn, ánh mắt lạnh lùng của cậu ta như có lực sát thương, khứa qua mặt Kim Ngưu một đường dài không bằng. Cậu ta quay người, sải bước tiếp tục đi về phía cầu thang.

Sư Tử khó hiểu, vỗ vai Thiên Yết nói: "Cậu ta nhà giàu rồi, dạo này như kiểu đến ngày không bằng, tính tình khó chiều."

"Thằng ngốc này, cậu xem tôi là con gái không hả, tự nhiên nói ba cái tào lao."

"Phụt. Haha, Sư Tử, chú nhìn mặt bả Kim Ngưu đi."

"Gì chứ, phổ cập giới tính từ hồi con nít mà, ngại gì không biết."

Kim Ngưu bặm môi, bất giác lườm cho quý ngài Shelton một cái. Lại nói đến ngày, nàng vội giật mình, chẳng phải theo lịch là hôm nay sao? Thảo nào cả người như thiếu dưỡng chất, uống nước lạnh ở canteen cũng hơi đau bụng nữa.

"Sao thế?"

Thiên Yết Moscovitz khoác lại ba lô, ngơ ngác nhìn biểu hiện khó ở của Kim Ngưu.

"À, không có gì, tí nữa cậu đi cùng Sư Tử hay đèo tôi về?"

"Đương nhiên đi cùng tôi rồi. Chẳng lẽ tôi lái xe một mình về à."

"Ờ."

Sư Tử Shelton, thi thoảng cũng phải mang não ra ngoài chứ, cậu cứ ngây thơ gây hoạ như vậy à? Có biết Kim Ngưu tôi thân cô thế cô bước trên đường phố Manhattan này một mình đã từng bị bắt cóc hay không hả?

By: Linh Yunki's Story.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK