Thẩm Thư Kiệt đứng tại chỗ chớp chớp mắt, quay đầu nhìn quản gia ở sau lưng, quản gia đi lên nhận lấy hành lý trong tay cậu rồi chủ động trả lời: “Ở phòng thiếu gia.”
Thẩm Thư Kiệt hiểu rõ, sau đó cười tít mắt hỏi nhỏ: “Là anh ấy đem qua sao?”
Quản gia rất chuyên nghiệp, vẻ mặt mỉm cười bảo trì sự im lặng, Thẩm Thư Kiệt vừa nhìn liền hiểu: “Con biết rồi.”
Trang trí trong phòng Giang Hạo Phong rất đơn giản, sạch sẽ ngắn gọn giống như vẻ mặt của anh vậy. Thẩm Thư Kiệt thu dọn hành lý rồi rửa mặt thay quần áo. Thời gian còn sớm, cậu lấy điện thoại đăng ảnh chụp hôm qua lên Weibo, còn kèm theo một tấm ảnh trong phim rồi ngồi trên thảm ở ban công phơi nắng.
Ánh nắng đầu đông ấm áp chiếu lên người, làm cho Thẩm Thư Kiệt có chút buồn ngủ, cậu miễn cưỡng mở mắt chuẩn bị lên giường, còn chưa đứng dậy thì phát hiện bức màn lắc lư vài cái, cậu khó hiểu nhìn chằm chằm cửa sổ đóng chặt, sau đó nín thở quan sát màn cửa, đột nhiên, có thứ gì đó có lông từ sau bức màn lăn xuống. Thẩm Thư Kiệt bắt lấy thứ đó. Nhìn vài giây, cố gắng nhịn cười nhưng khoé miệng vẫn cong lên, cuối cùng thì cười ra tiếng.
Thẩm Thư Kiệt chậm rãi đi đến bên cạnh rèm cửa, vén lên, có bốn năm món đồ chơi chồng lên nhau, lung lay sắp đổ trong cái góc nhỏ bé ấy, cậu cong mắt hôn lên gấu bông vừa mới rơi xuống, sau đó đặt nó trở lại chỗ cũ.
Nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa Giang Hạo Phong mới tan làm, Thẩm Thư Kiệt lắc đầu quyết định cho mình tỉnh táo một chút, ăn xong cơm chiều rồi ngủ. Cậu lấy điện thoại mở Weibo, hôm nay có nhiều bình luận hơn lúc trước, đau số đều chờ mong đối với bộ phim mới, ngoài ra còn có… Cãi nhau??
“Chờ mong chờ mong vô cùng chờ mong!!!”
“Sư huynh Thư Thư rất đẹp!!! Chờ tuyên truyền!! Chờ nổi tiếng!!!”
“Chắc chắn là sẽ nổi tiếng rồi, tôi cảm thấy Thư Thư sắp nổi tiếng!! Tự nhiên có cảm giác tự hào của fan lâu năm thì phải làm sao bây giờ!!!”
“Sư huynh rất đẹp!!! Cho dù có chết cũng phải xem!!”
“Khi nào mới tuyên truyền!! Nghỉ hè hả!? A a a a êm xin được phép thổ lộ với Thư Thư!! Êm giao trái tim mình cho Thư Thư!!”
Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Có cho thì cậu ta cũng không cần.
“Chúc mừng!!! A a a Thư Thư đẹp nhất!!! Yêu Thư Thư nhất!!”
Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Có yêu thì cậu ta cũng không yêu cô.
“@Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét, Điên à??”
“Sao người này nói chuyện lại đáng ghét như vậy chứ??”
“@Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét, Em gái chú ý thái độ khi nói chuyện.”
Khi Giang Hạo Phong về nhà, dì Vương vừa mới làm xong cơm chiều, anh thấy dưới lầu không có ai thì đợi một lát rồi chủ động lên lầu, dừng lại ở căn phòng trống không của Thẩm Thư Kiệt hai giây, xác nhận bên trong không có người thì tâm tình lập tức vui vẻ đi về phòng mình. Vừa định gõ cửa thì nhớ đến mình là chủ của căn phòng này, Giang thiếu gia do dự một lát, điều chỉnh thái độ rồi chậm rãi mở cửa, kết quả là bên trong không có ai.
Đáy lòng chờ mong của Giang thiếu gia bị hất một chén nước lạnh, anh cau mày đi vào phòng xác nhận, xác định bên trong không có ai mới đứng giữa phòng tự hỏi có nên vào nhà vệ sinh xem hay không, còn chưa nghĩ xong thì bên eo đã bị ôm chặt, bị người nào đó ôm lấy từ phía sau. Sườn mặt của người nọ còn cọ cọ vào lưng anh, sau đó cười khẽ: “Giang Hạo Phong, anh đang tìm gì đó?”
Cả người Giang Hạo Phong cứng đờ, sau đó xoay người: “Không tìm gì hết, sao em không xuống ăn cơm?”
Thẩm Thư Kiệt cười ha ha: “Vừa định xuống thì anh đã lên rồi.” Nói xong liền xoay người định đi ra ngoài, đột nhiên Giang thiếu gia gọi lại: “Dép của em đâu?”
Thẩm Thư Kiệt cúi đầu giật giật ngón chân, vì không muốn tạo ra âm thanh mà cậu đã cố ý bỏ dép trong nhà vệ sinh. Cậu không có cảm giác chột dạ khi bị phát hiện, cười tủm tỉm đi mang dép, còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Giang Hạo Phong ôm lên giường. Thẩm Thư Kiệt im lặng nhìn người nọ vào nhà vệ sinh, một lát sau thì đi ra, trong tay là một đôi dép.
Giang Hạo Phong đi đến bên giường, cau mày cúi người mang dép cho cậu, sau đó đứng thẳng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đi thôi.”
Người trên giường không có đứng dậy, mà đột nhiên nắm tay anh, ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt trong suốt vô tư, không có một chút ngại ngùng nào. Anh cảm thấy ngón tay mềm mại đó đang gãi ngứa lòng bàn tay mình, sau đó cánh tay liền căng thẳng, bị người nào đó nhẹ nhàng túm lấy, anh đứng yên không nhúc nhích, người trên giường chớp mắt nhìn anh, giọng nói giống như có chút tủi thân: “Sao em kéo anh không được.”
Giang thiếu gia đi lên vài bước, bình tĩnh mở miệng: “Có việc?”
“Ừ.”
“Chuyện gì.”
Thẩm Thư Kiệt buông tay anh ra, từ trên giường đứng lên, hai người, một người trên giường một người dưới giường ngốc nghếch nhìn nhau vài phút, Giang Hạo Phong mới chậm rãi ngẩng đầu lên, anh còn chưa nhìn rõ biểu tình của Thẩm Thư Kiệt thì miệng đã bị một đôi môi mềm mại hôn lên, sau đó hai bàn tay liền đặt lên vai anh. Đầu lưỡi ướt át mềm mại mà mạnh mẽ cạy mở răng anh. Ý chí Giang thiếu gia kiên định, cắn chặt răng, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng cầu xin nhẹ nhàng mới mở ra, để cho cái lưỡi kia đi vào dò xét.
Mùi bạc hà thản nhiên quanh quẩn trước mũi, Giang thiếu gia giơ tay ôm vòng eo nho nhỏ của đối phương, vừa liếm răng nanh của cậu vừa nghĩ: Đã sớm có âm mưu, rất gian xảo.
Bàn tay trên lưng vừa lớn vừa mạnh mẽ, cách quần áo vuốt ve vài cái rồi mới thong thả đi xuống, bàn tay đó chui vào quần áo, một đường thẳng xuống, cuối cùng bao lấy cặp mông rất cong, tuỳ ý vuốt ve. Thẩm Thư Kiệt bị kích thích mà mềm nhũn, hai chân có chút yếu ớt, cậu rời khỏi cái hôn của anh để thở, nhưng còn chưa bình ổn thì cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bị đè lên giường. Đối phương không cho cậu cơ hội nói chuyện, đầu lưỡi liếm vành tai và cổ cậu, cho đến trước ngực, răng nanh cách quần áo khẽ cắn vài cái, đầu v* mẫn cảm bị quần áo không quá mềm mại ma sát lập tức đứng thẳng, cậu khó chịu né tránh, giọng nói kéo dài nũng nịu: “Không được… Quần áo…”
Giang Hạo Phong cách quần áo khi dễ đầu v* đáng thương, sau đó mới kéo áo cậu ra, đầu v* hồng nhạt đứng thẳng trong không khí, anh im lặng ngắm nhìn vài giây, cảm thấy người dưới thân cử động mới há miệng ngậm lấy, vừa mút vừa liếm. Đầu lưỡi ướt át không ngừng liếm đầu v*, bàn tay lại mạnh mẽ vuốt ve mông thịt, dương v*t của Thẩm Thư Kiệt run rẩy chảy ra tinh dịch, cọ vào áo sơ mi sạch sẽ của Giang Hạo Phong, tiếng rên rĩ truyền vào tai, Giang thiếu gia cảm nhận được bụng ẩm ướt thì lập tức buông cặp mông bị mình xoa bóp đến đỏ hồng, bắt đầu chăm sóc vật nhỏ vừa mới đứng thẳng kia.
Bàn tay nóng hổi cầm lấy dương v*t nhẹ nhàng cử động, tiếng rên rỉ bên tai thay đổi, trong tiếng thở dốc còn có chút thoả mãn: “Giang Hạo Phong… Anh làm em rất thoải mái…”
Giang Hạo Phong vừa định ra tay nhanh hơn thì cảm thấy bên hông bị một đôi chân quấn lấy, một tay Thẩm Thư Kiệt đặt ở cậu nhỏ của anh, mềm mại lên tiếng: “Anh vào đi…”
Giang Hạo Phong sững sờ, sau đó nhìn thẳng vào cậu: “Không có bôi trơn.”
Thẩm Thư Kiệt cười cong mắt vói tay vào trong gối đầu, vài giây sau, lôi ra một tuýp dầu bôi trơn.
Giang thiếu gia bình tĩnh nhận lấy, mở ra rồi đổ vào tay.
Thẩm Thư Kiệt ôm chặt thắt lưng anh, thở từng tiếng ướt át bên tai anh: “Không biết là ai giấu dưới gối, tiện nghi cho chúng ta.”
Giang thiếu gia bình tĩnh quăng dầu bôi trơn qua bên cạnh, sau đó vẽ loạn lên hậu huyệt của cậu, xoa bóp bên ngoài vài cái rồi nói cứng ngắc: “Em còn rất khỏe?”
Thẩm Thư Kiệt vừa định nói chuyện thì cảm thấy có hai ngón tay chui vào người mình, sau đó đâm vào điểm G của cậu, thân thể Thẩm Thư Kiệt run rẩy, nhẹ giọng cầu xin: “Giang Hạo Phong… Anh chậm một chút…”
Giang thiếu gia giấu diếm dầu bôi trơn bị phát hiện nhưng vẻ mặt vẫn đơ như không có liên quan đến mình, hai ngón tay lại không ngừng ra vào hậu huyệt, thỉnh thoảng còn đụng vào điểm mẫn cảm rồi nhanh chóng rời đi, Thẩm Thư Kiệt bị anh khi dễ, rên rỉ không ngừng, chỉ có thể ôm đầu hôn lên môi anh cầu xin tha thứ: “Giang Hạo Phong, anh vào đi… Xin anh…”
Giang thiếu gia nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cậu, cuối cùng cũng vừa lòng cởi thắt lưng lôi dương v*t đã chịu đựng nãy giờ của mình ra đặt trước hậu huyệt ẩm ướt, Thẩm Thư Kiệt cảm nhận được độ cứng của nó, cậu nhẹ nhàng lắc mông, hào phóng mời gọi. dương v*t thô to chậm rãi đi vào, nhận lấy kích cỡ to lớn làm cậu không thể thích ứng, thân thể căng cứng vài giây, sau đó cảm nhận được một bàn tay đang không ngừng trấn an thì lập tức yên tâm. Cậu nâng mông chủ động cho anh dễ đi vào, Thẩm Thư Kiệt thở gấp, đầu lưỡi liếm qua vành tai Giang Hạo Phong, nói rất tự hào: “Em ăn vào… Toàn bộ rồi…”
Cậu nói xong, dương v*t bên trong cơ thể lập tức lớn hơn, Giang Hạo Phong ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, sau đó hôn lên cái miệng không ngừng trêu chọc anh, triền miên lưu luyến.
Thẩm Thư Kiệt bị anh hôn đến nỗi không thể mở miệng, hậu huyệt vừa thoải mái vừa khó chịu, Giang thiếu gia khi dễ người nhưng vẻ mặt vẫn đơ như trước, Thẩm Thư Kiệt bị đâm đến nỗi chỉ có thể rên rỉ không ngừng, khó chịu ôm Giang thiếu gia cầu xin tha thứ: “Giang… Giang Hạo Phong… Dùng sức một chút… Xin anh…”
“Xin anh mà… Giang Hạo Phong…”
Cho đến khi giọng nói của cậu mang theo nức nở, Giang Hạo Phong mới đưa dương v*t đâm vào điểm mẫn cảm, va chạm mãnh liệt.
Thẩm Thư Kiệt ôm chặt vai anh, từng đợt khoái cảm chạy dọc toàn thân, đâm một lúc lâu thì bụng căng thẳng, cảm giác quen thuộc làm cậu không chịu được, cậu lắc đầu rên rỉ: “Chờ… A a từ từ… Chờ đã… Em muốn… A a a…” Theo sau vài lần đâm chọc mãnh liệt, giọng nói dồn dập không thể phát ra được âm tiết đầy đủ, áo sơ mi của Giang Hạo Phong bị bắn đầy tinh dịch, anh ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi: “Chờ cái gì?”
Thẩm Thư Kiệt ôm cổ anh, chôn đầu vào cổ anh, nói: “Em muốn bắn cùng với anh…”
dương v*t to lớn của Giang thiếu gia hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ mềm xuống, anh lôi người từ cổ mình ra, hôn lên môi cậu, khàn khàn lên tiếng: “Lần thứ hai sẽ cùng nhau.”
Dì Vương hâm nóng cơm chiều hai lần, cuối cùng đổi thành bữa khuya. Dì suy nghĩ, quyết định ăn nhạt một chút, cho nên nấu cháo bốn mươi phút, cuối cùng cũng thấy Giang thiếu gia xuống lầu.
Dì Vương múc cháo bỏ vào khay đưa cho Giang Hạo Phong, cười tít mắt với bóng dáng đang đi lên lầu.