• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tết âm lịch đã qua, công việc của Thẩm Thư Kiệt lập tức trở nên bận rộn, bộ phim của Mục Kiến Xuyên sẽ ra mắt vào kỳ nghỉ hè, cho nên năm nay sẽ bắt đầu tuyên truyền rầm rộ.

Video hậu trường, phỏng vấn, chương trình thực tế, nếu có thể xuất hiện được thì đều xuất hiện. Thẩm Thư Kiệt cũng được hấp thụ một chút ánh sáng, lượng fan tăng lên không ít.

Chương trình thực tế đều không có kịch bản, Thẩm Thư Kiệt lại là người mới cho nên không có cảm giác tồn tại. Cho đến khi chơi phối hợp chia nhóm mới ngẫu nhiên có vài phân cảnh. Nam chính rất săn sóc, chơi trò gì cũng kéo cậu theo, Thẩm Thư Kiệt rất cảm kích nên luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất, chương trình thực tế rất dễ bộc lộ tính cách thật sự của mỗi người, Thẩm Thư Kiệt giỏi quan sát, nhiều khi cũng giải đáp vấn đề bị che giấu cho nam chính nghe, cuối cùng thành công giành thắng lợi.

Giang thiếu gia ở trong văn phòng lén lút xem chương trình của Thẩm Thư Kiệt, sau đó đóng máy tính, một mình hờn dỗi, lại cau mày lấy di động tra tư liệu của nam chính, phát hiện không có vết nhơ nào thì lập tức âm trầm đi họp.

Sau khi chương trình thực tế được phát sóng thì hưởng ứng rất tốt, đoàn phim cũng thừa dịp việc này mà chế tạo CP, còn cố ý đăng ảnh chụp hai người đứng chung làm mồi nhử.

“Thẩm Thư Kiệt và Phương Cảnh Sâm, CP mới quá mạnh!!”

“Thành thật mà nói, nhìn hai người rất hợp, Thư Thư có hơi lo lắng nhưng mmà giải quyết vấn đề rất bình tĩnh, rất tốt.”

“Ôm Phương Sâm Sâm, nhà chúng tôi không cần CP.”

“Tôi lên thuyền Cảnh Thư đây, trong nguyên tác đã cảm thấy Thập Bát và sư huynh có cảm giác không rõ rồi mà, còn không ngừng có xích mích nữa chứ.”

“+1, tôi vẫn luôn âm thầm gán ghép bọn họ.”

“Thư của em quá tuyệt vời, hy vọng là có thể được tham gia nhiều chương trình thực tế nữa.”

Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Phương Cảnh Sâm không có IQ à? Nhiệm vụ này con nít cũng làm được, vậy mà cũng cần người ta giúp nữa hả?

“@Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét, Cô mới không có IQ đó được không?? Tôi thấy cô vài lần rồi, khi dễ mấy em gái nhà chúng tôi thành thật không chửi cô thì cô cứ không nể nang gì như vậy hả?”

“Cũng leo thuyền luôn, anti đó là fan của Thẩm Thư Kiệt đó.”

“Không có không có!!! Nhà chúng tôi không có loại fan đó!! Cho đến bây giờ cô ta chưa từng khen Thư Thư câu nào cả!!”

“Đúng vậy!! Nhà của tôi không có loại fan này!! Ôm Thư chạy đi!!!”

Sau khi tuyên truyền xong, Thẩm Thư Kiệt lại nhận thêm mấy bộ phim, vai diễn không quan trọng nên áp lực không lớn. Cậu cũng có thêm nhiều thời gian hơn, thỉnh thoảng còn đưa cơm cho Giang Hạo Phong, lâu ngày cũng thân thiết với thư ký. Khi Giang Hạo Phong đi họp, cậu sẽ ngồi trong văn phòng của thư ký tán gẫu.

Ngày nào thư ký cũng làm việc với điện cao thế, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện mà không bị mắng, Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm nghe cô oán giận, thỉnh thoảng hỏi vài câu: “Giang Hạo Phong thật sự hung dữ vậy sao?”

“Đúng vậy! Giang tổng rất dữ, lúc nào cũng không chịu cười, mỗi lần họp đều làm mọi người nơm nớp lo sợ.”

“Vẻ mặt anh ấy luôn như thế mà, nhưng thật ra con người rất ôn nhu.”

“Hoàn toàn không ôn nhu!! Mấy ngày nay lại càng nghiêm trọng hơn!! Hôm qua kìa, giám đốc Lưu là người cao lớn thô kệch, đi lên giao báo cáo, đến khi rời khỏi văn phòng mà hai tay vẫn còn đang run rẩy.”

Thẩm Thư Kiệt nghe thấy cô ấy nói khoa trương như vậy thì lập tức giải thích: “Anh ấy… Anh ấy không có dữ vậy đâu, chỉ là bề ngoài thế thôi, thật ra rất tốt.”

Thư ký nhìn thấy vẻ mặt bảo vệ của Thẩm Thư Kiệt, đột nhiên nhớ đến người đối diện là ai, cô vội vàng cầu xin: “Thẩm tiên sinh, anh sẽ không đi tố cáo em chứ?”

Thẩm Thư Kiệt trừng thư ký: “Đương nhiên là sẽ không.”

Vừa dứt lời liền thấy Giang Hạo Phong cầm văn kiện đi vào, thư ký bị doạ vội vàng đứng lên: “Giang tổng.”

Giang Hạo Phong mặt  đơ đưa văn kiện cho cô: “Sửa lại rồi đem vào văn phòng cho tôi.”

“Dạ.”

Sau đó nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt, nhíu mày: “Em ngồi ở đây là muốn làm việc với cô ta sao?”

“Chờ anh mà.”

“Chờ anh vì sao không vào văn phòng của anh?”

Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt: “Anh còn chưa phê chuẩn cho em tự ý ra vào văn phòng của anh.”

Giang Hạo Phong sững sờ, sau đó xoay người ra ngoài: “Bây giờ phê chuẩn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK