Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ: “Có thể, ngài nói cho tôi biết thời gian đi, đến lúc đó tôi không nhận việc là được rồi.”
“Cậu có thể tự chọn thời gian hả? Không cần thương lượng với người đại diện sao?”
“Không cần, chỉ cần Tôn Đạo nguyện ý dẫn dắt thì anh Vương cũng sẽ đồng ý.”
Tôn Đạo cảm thấy rất mới lạ: “Tôi rất ít khi thấy trường hợp như cậu, công ty của cậu phát triển theo hướng nào? Bộ phim của Mục Kiến Xuyên được mọi người ủng hộ, thật ra cậu có thể thừa thắng xông lên, tôi còn không tin là cậu sẽ nhận bộ phim này nữa, với sức hút từ mùa hè đó, chắc chắn là có rất nhiều người mời cậu đóng vai nam chính đúng không?”
Thẩm Thư Kiệt cười trả lời: “Sức hút chỉ là nhất thời, cho dù diễn nam chính cũng không có diễn xuất của nam chính, tôi còn kém rất nhiều.”
Tôn Đạo vỗ vai Thẩm Thư Kiệt: “Khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng mà đừng coi nhẹ mình, cậu gia nhập hai năm rồi đúng không?”
“Dạ.”
“Đường còn dài, cứ chậm rãi mà đi.”
“Cám ơn Tôn Đạo.”
Thẩm Thư Kiệt xuống máy bay nhưng không về nhà mà đến công ty chờ Giang Hạo Phong tan làm.
Giang thiếu gia nhận được điện thoại khi đang chuẩn bị họp, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, rất muốn huỷ bỏ cuộc họp này. Cấp dưới nơm nớp lo sợ mà báo cáo, còn chưa nói xong một đoạn mà Giang Hạo Phong đã cau mày nhìn đồng hồ ba lần, hắn cứ tưởng mình làm lãng phí thời gian, vì vậy cố gắng giản lượt một ít, kết quả Giang Hạo Phong lại càng nhíu mày nhiều hơn, hắn lau mồ hôi ở thái dương nói: “Giang… Giang tổng, còn gì nữa không?”
Giọng nói lạnh lùng của Giang thiếu gia vang lên: “Chưa đủ toàn diện, cậu còn một cơ hội, không nên lãng phí thời gian của mọi người.”
“Dạ dạ.”
Hội nghị chấm dứt, Giang Hạo Phong vội vã chạy tới văn phòng, lúc đầu định đẩy cửa đi vào nhưng lại buông ra, đợi vài giây cho hô hấp ổn định mới đi vào. Khi cửa vừa mới mở ra, Giang Hạo Phong lập tức bị ai đó nhào vào lòng, Thẩm Thư Kiệt hôn lên miệng anh, hưng phấn chia sẻ: “Giang Hạo Phong, vừa rồi em đi trên đường bị người ta nhận ra!”
Giang thiếu gia đóng cửa lại, nói nghiêm túc: “Không có gì kỳ lạ.”
Thẩm Thư Kiệt cười tít mắt, đột nhiên nghĩ đến: “Giang Hạo Phong anh có xem phim em đóng trên TV không?”
Giang thiếu gia lạnh lùng trả lời: “Anh chưa bao giờ xem TV.”
Còn hai giờ nữa mới tan làm, Thẩm Thư Kiệt ngồi trên sô pha lướt Weibo giết thời gian, cho đến khi Giang Hạo Phong đứng lên mới ngẩng đầu nói: “Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn được không?”
Giang Hạo Phong cài cúc áo rồi cầm áo khoác mặc lên người: “Có thể.”
Cậu đã hỏi Hồ Sơn mấy nhà hàng ăn ngon mà nổi tiếng rồi, kéo hành lý đi ra ngoài với Giang Hạo Phong, dò hỏi: “Ăn đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?”
“Tuỳ em.”
“Đồ ăn Trung Quốc ngon lắm, anh muốn ăn món gì?”
“Gì cũng được.”
“Bông cải xanh?”
Giang thiếu gia lập tức từ chối: “Không ăn.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của anh, lập tức cười cười giơ điện thoại trước mặt anh: “Nhà hàng này ăn ngon lắm, mùi vị thiên về ngọt hơn, có lẽ là anh sẽ thích.”
Nơi mà Hồ Sơn đề cử rất bí ấn, hai người tìm một lúc lâu mới tìm được vị trí, Giang thiếu gia rất ít khi ăn cơm bên ngoài, Thẩm Thư Kiệt thì chỉ uống rượu với phía đạo diễn và sản xuất, cũng không có cơ hội ra ngoài ăn cơm.
Nói là nhà hàng đồ ăn Trung Quốc, thế nhưng tổng thể lại mang theo chút lãng mạn bí ẩn phương Tây, nhà hàng có các ngăn cách biệt, bên ngoài nhìn không có gì đặc biệt, đẩy cửa đi vào cũng không thấy quá nhiều vật trang trí, chỉ có những ngọn đèn được thiết kế mới lạ đặt trên bàn, ánh sáng làm cả phòng nhàn nhạt, u ám không rõ.
Giang thiếu gia đứng ngoài cửa nghiêm túc nhìn vài giây, Thẩm Thư Kiệt cười cười ghé sát vào bên tai anh chia sẻ bí mật: “Hồ Sơn nói nơi này là thánh địa hẹn hò.”
Lúc Thẩm Thư Kiệt đề nghị ăn cơm cũng không cảm thấy gì, ai biết sau khi ngồi xuống lại có chút khẩn trương. Cậu nhìn thoáng qua Giang Hạo Phong, Giang thiếu gia mặc đơ cũng đang nhìn cậu, cậu cảm thấy hai người ngồi nhìn nhau như vậy có hơi ngốc, vì vậy chủ động rót rượu vang cho Giang Hạo Phong, chạm ly với anh, uống một ngụm nhỏ rồi ho nhẹ, đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào, im lặng vài giây rồi ngẩng đầu, giả vờ như nghiêng cứu ngọn đèn trên bàn.
Ở nhà có thể nói chuyện thoải mái với nhau, thế nhưng lúc này chữ nghĩa gì cũng chạy mất, Thẩm Thư Kiệt rất ít khi khẩn trương, lúc này đều rơi vào mắt Giang thiếu gia.
Anh nghĩ, có lẽ là Thẩm Thư Kiệt thích anh rồi, không phải thứ tình cảm mang ơn gì đó, chỉ là thích đơn thuần mà thôi.
Ăn xong cơm chiều rồi im lặng về nhà, cho đến khi nằm trên giường, người nào đó mới chậm rãi chui vào lòng anh, lén lút nói cho anh biết: “Giang Hạo Phong, hôm nay lúc ăn cơm, em có hơi khẩn trương.”
Giang thiếu gia ôm người vào trong ngực, cằm cọ lên mái tóc mềm mại của cậu, qua thật lâu, mới nghe thấy người nọ nhỏ giọng hỏi: “Giang Hạo Phong, có phải là em thích anh hơn rồi không?”
Về nhà nghỉ chưa được hai ngày thì nhận được điện thoại của Vương Bằng, thông báo cho cậu biết là ngày mốt sẽ theo đoàn phim, nhưng không biết lúc nào mới khởi quay, công việc của Thẩm Thư Kiệt lập tức trở nên bận rộn, một năm nay, cậu không ở nhà được lâu lắm.
Giang thiếu gia vừa mới tan làm đã nhận được tin tức, vẻ mặt đơ vẫn như trước không có chút phản ứng dư thừa nào. Cho đến đêm khuya, Giang thiếu gia không về phòng nghỉ ngơi, cậu mới cảm thấy có chút không thích hợp. Thẩm Thư Kiệt mặc áo ngủ gõ cửa phòng làm việc, phát hiện Giang Hạo Phong vẫn đang làm việc.
Cậu nhẹ giọng hỏi: “Còn chưa ngủ sao?”
Giang Hạo Phong xoa ấn đường, dọn dẹp văn kiện: “Ừ.”
Vài phút sau, trên bàn có một ly nước, đối diện cũng có một người ngồi xuống.
Giang thiếu gia ngẩng đầu lên nhìn cậu, cau mày nói nghiêm túc: “Em đi ngủ.”
Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm nằm sấp lên bàn: “Ngày mốt phải theo đoàn phim rồi, muốn nhìn anh nhiều một chút.”
Bàn tay đang mở văn kiện tạm dừng một chút, không lên tiếng nữa, kim đồng hồ tí tách chạy hai vòng, công việc của Giang thiếu gia vẫn chưa xong, Thẩm Thư Kiệt cứ nằm trên bàn nhìn anh như thế, im lặng không nói tiếng nào. Đồng hồ chỉ đến ba giờ, cuối cùng thì Giang Hạo Phong cũng xử lý xong công việc trong tay, khi ngẩng đầu lên thì người đối diện đã mơ màng sắp ngủ, anh buông văn kiện bế cậu lên, Thẩm Thư Kiệt vẫn chưa ngủ say, cậu chủ động ôm cổ anh hỏi mơ màng: “Bận xong rồi?”
“Ừ.”
“Anh làm việc khuya như vậy, là vì muốn nghỉ ngơi vào ngày mai sao?”
Cánh tay Giang thiếu gia đang ôm Thẩm Thư Kiệt căng cứng, cứng rắn phản bác: “Anh đã quyết định nghỉ ngơi từ lâu rồi.”
“Phải không?”
“Phải.”
“Gạt người, ngày mai không phải là cuối tuần.”
“Anh là ông chủ, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ.”
Thẩm Thư Kiệt cười ha ha ôm cổ anh cọ cọ: “Anh không nỡ để em đi sao?”
“Không có.”
“Anh không nói em cũng biết.”
“Ngày mai chúng ta làm gì đây? Em nướng bánh ngọt cho anh được không?”
“Tuỳ em.”