“Anh ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Anh đừng ngủ, em muốn nói chuyện với anh.”
Đối phương chần chờ một lát rồi mới “Ừ” một tiếng.
Xe taxi không thể chạy đến cửa nhà, mỗi lần cậu về thì đều có quản gia chạy xe đến chờ, cậu nói cám ơn rồi lên xe, sau khi vào nhà, Giang Hạo Phong đang ngồi trên sô pha, anh đang cầm tạp chí tuỳ ý lật xem, nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt vào nhà thì vẻ mặt lạnh lùng lập tức thay đổi, trong lòng Thẩm Thư Kiệt có gánh nặng nên không để ý thấy, cậu ngồi xuống bên cạnh Giang Hạo Phong: “Xem gì đó?”
“Tạp chí kinh tế và tài chính.”
“Có phải là rất nhàm chán hay không?”
“Xem hiểu, sẽ không nhàm chán.”
“Giang Hạo Phong.”
“Hả?”
“Anh cảm thấy, em là loại người gì?”
“Vì sao hỏi như vậy?”
Thẩm Thư Kiệt gác chân lên sô pha, tựa đầu lên đầu gối mình: “Ví dụ như fan của em, bọn họ cảm thấy em là người rất đơn thuần, rất tốt, cảm thấy em rất cần được che chở và chăm sóc, nhưng mà thật ra, cho đến giờ em đều tự mình kiếm tiền, ngoại trừ gặp được anh, em chưa từng trải qua chuyện gì may mắn, cho nên em không cam lòng khi bị khi dễ, cho dù là vai phụ bị cướp nhưng em cũng muốn cướp lại, em sẽ chủ động đi lấy lòng đạo diễn, tranh thủ vai diễn cho mình, anh nói nếu mọi người biết em là người như vậy, còn có thể thích em không?”
Giang Hạo Phong đổi trang báo: “Em cảm thấy mình làm sai sao?”
“Không có, nhưng mà em lợi dụng quyền ngôn luận của fan, em có chút bất an, dù sao thì mọi người cũng thích em.”
“Mọi người bình luận cái gì?”
“Chờ mong vai diễn mới của em.”
“Anh không hiểu giải trí, nhưng anh biết nếu fan của em muốn thấy em, thì chỉ có cách đó, nếu em diễn ít, xuất hiện ít, bọn họ sẽ không vui, em bị cướp vai diễn, bị người ta ức hiếp, bọn họ sẽ đau lòng, sẽ chủ động đòi công bằng cho em.”
“Là như vậy sao?”
“Bọn họ sẽ đứng bên cạnh em, chỉ cần em giữ vững tấm lòng lương thiện.”
Ánh mắt Thẩm Thư Kiệt loé sáng nhìn Giang Hạo Phong: “Giang Hạo Phong.”
“Hả?”
“Hôm nay anh thật dịu dàng.”
Ngón tay Giang thiếu gia run lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Em nhìn lầm.”
Nhìn theo bóng dáng Giang Hạo Phong lên lầu, koé miệng Thẩm Thư Kiệt giơ cao, cậu nói: “Giang Hạo Phong, anh thật tốt.”
Giang thiếu gia không ngừng lại, hừ nhẹ một tiếng rồi đi vào phòng làm việc.
Ba ngày sau, Tôn Đạo gọi điện kêu Thẩm Thư Kiệt thu dọn hành lý đi theo đoàn phim, cậu thu dọn quần áo rồi gõ cửa phòng Giang Hạo Phong: “Lần này em không có nhiều cảnh quay lắm, khoảng mười ngày là về.”
Vẻ mặt Giang thiếu gia nghiêm túc: “Sao cũng được.”
Thẩm Thư Kiệt cười hì hì: “Hôm qua em mới nghiên cứu loại bánh mới, đặt trong tủ lạnh đó, còn nướng bánh quy nữa.”
Đối phương vẫn mặt đơ như cũ, gật đầu, Thẩm Thư Kiệt đứng trước mặt anh, hai mắt cười cong tít, sau đó kiễng chân ôm cổ Giang Hạo Phong: “Cám ơn anh, đã an ủi em.”
Thân thể Giang thiếu gia cứng ngắc nhìn chăm chú bóng lưng của Thẩm Thư Kiệt, trong đầu như có khoảng trống, chờ người đi rồi anh mới xuống lầu, nhìn bánh quy trên bàn thì chân mày lập tức giãn ra, quản gia đứng sau lưng anh: “Thẩm tiên sinh làm không nhiều lắm.”
“Hả?”
“Cậu ấy phải đi hơn mười ngày.”
“Có liên quan đến tôi sao?”
“Thiếu gia không nên ăn hết quá sớm.”
Giang thiếu gia nhìn thoáng qua hộp bánh, tiện tay cầm lên lầu: “Tôi không thích ăn.”
Giang Hạo Phong tránh mặt quản gia, nghiêm túc mở hộp sắt, bên trong ngoại trừ bánh quy thì còn có một mảnh giấy, Giang thiếu gia nhìn thoáng qua rồi hừ nhẹ, tiện tại đặt tờ giấy trong ngăn kéo kệ sách, đợi một lát, lấy tờ giấy ra xem lần nữa, đứng dậy đi dạo một vòng quanh phòng, cuối cùng quyết định đặt trong két sắt lưu giữ văn kiện quan trọng, tờ giấy nho nhỏ có mùi phô mai, Giang Hạo Phong suy nghĩ một lát rồi lấy một quyển sách đặt tờ giấy vào trong rồi mới khoá két sắt.
Ngày đầu tiên Thẩm Thư Kiệt đi theo đoàn phim thì đã thảo luận vấn đề vai diễn với đạo diễn, cậu tự biết mình diễn xuất kém, nhưng mà cần cù bù thông minh, vai diễn không khó, dù sao thì trong tác phẩm này cậu cũng là bình hoa, nữ chính xem trọng nhan sắc của cậu mới vô tình vào công ty này làm, còn xảy ra tình cảm với nam chính, vai diễn của cậu không có nhiều lời thoại, toàn bộ quá trình đều là mặt đơ, Thẩm Thư Kiệt cầm kịch bản cười khổ: “Tôi diễn vai này rất nhẹ nhàng.”
Tôn Đạo gật đầu: “Nếu cậu diễn vai này không tốt thì có thể về nhà bán bong bóng cá được rồi.”
“Tuy rằng mặt đơ, nhưng cũng không thể quá đơ, thật ra vẻ mặt là phụ, chủ yếu là ánh mắt của nhân vật, suy nghĩ cho kỹ đi, chờ đến khi cậu biết diễn bằng ánh mắt thì cũng coi như là thành công rồi.”
Thẩm Thư Kiệt cám ơn đạo diễn đã dạy bảo, trở lại phòng nghỉ ngơi, cậu ngồi trên giường đọc kịch bản, đột nhiên nhớ đến thầy giáo của mình.
Cậu lấy điện thoại điện cho Giang Hạo Phong: “Giang Hạo Phong, có nhớ em không?”
Đối phương tạm dừng vài giây rồi trả lời chắc chắn: “Không có.”
“Hê hê, em biết anh nói xạo mà, đúng rồi, em muốn nhờ anh chỉ dạy một vấn đề về diễn xuất.”
“Sao anh biết.”
“Sao lại không, vai diễn này cả ngày xụ mặt, ánh mắt lại rất lạnh lùng, em cảm thấy đối với vẻ mặt này, anh có quyền lên tiếng.”
“Thẩm Thư Kiệt.”
“Có em!”
“Em muốn cãi nhau với anh sao?”
“Không có, em thật sự học hỏi mà.”
Im lặng, Thẩm Thư Kiệt đợi vài phút rồi mở miệng thăm dò: “Giang Hạo Phong?”
“Giang Hạo Phong, anh giận sao?”
“Giang Hạo Phong, anh còn nghe máy không?”
“Được rồi được rồi, em sai rồi, em chỉ lấy cớ gọi điện cho anh mà thôi, báo cáo công tác.”