Thẩm Thư Kiệt, ngoại trừ đẹp thì không còn ưu điểm nào khác, cậu không có người nâng đỡ, diễn xuất lại không giỏi, nói chung là ngoại trừ gương mặt thì không còn cách nào khác.
May mà bộ phim này chú trọng vào nhan sắc, Thẩm Thư Kiệt thuận lợi được tuyển chọn vào trong danh sách, nhưng mà kết quả ra sao thì không ai biết được, trước khi đến thử vai Thẩm Thư Kiệt đã nói với Giang Hạo Phong một tiếng, hy vọng anh không dùng thân phận của mình để kiếm vai diễn này cho cậu, Giang Hạo Phong không có dị nghị gì.
Tuy rằng bọn họ quen biết đã lâu nhưng vẫn không hiểu hết về nhau, ở trong ấn tượng của cậu, Giang Hạo Phong là một người lạnh lùng, mặc dù là đã kết hôn nhưng hai người cũng không trao đổi với nhau nhiều lắm.
Sau ngày thử vai, công ty an bài cho cậu ăn cơm với đạo diễn, văn hoá bàn rượu được áp dụng trong các ngành nghề, đây là lần đầu Thẩm Thư Kiệt tham gia bữa tiệc như thế, sau khi bữa tiệc chấm dứt, cậu trốn trong nhà vệ sinh khách sạn ói không ngồi dậy nổi, vừa mới tỉnh táo, muốn lấy điện thoại ra xem mấy giờ thì phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, vừa định gọi lại thì điện thoại vang lên, là quản gia, Thẩm Thư Kiệt nói mơ màng vị trí của mình rồi tiếp tục nôn ói.
Không biết là đợi bao lâu, cuối cùng cũng cảm thấy có người bế mình lên, cậu mơ màng mở mắt thì nhìn thấy phần cằm góc cạnh hoàn mỹ, cảm thấy rất giống Giang Hạo Phong.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại thì đầu rất đau, nhưng mà thân thể lại khô ráo thoải mái, Thẩm Thư Kiệt nhìn áo ngủ của mình rồi đi xuống lầu cám ơn quản gia, nhưng cậu vừa mới đẩy cửa phòng thì nhìn thấy Giang Hạo Phong đang bưng cái gì đó đứng ngoài cửa.
“Hôm nay anh không đi làm hả?”
Giang Hạo Phong nhìn cậu một lát rồi mới gật đầu: “Nghỉ.”
“Hôm qua thật xin lỗi, gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
“Không có.”
Thẩm Thư Kiệt nhớ đến cái ôm tối qua, hỏi: “Ngày hôm qua, là anh đến đón em sao?”
Giang Hạo Phong bưng ly lên uống một ngụm, vẻ mặt nghiêm túc khó hiểu: “Anh rất bận, không rãnh.”
“Vậy có lẽ là em nhìn lầm rồi, em xuống lầu cám ơn quản gia.”
Giang Hạo Phong không nói gì mà đi vào phòng làm việc, quản gia đang sửa soạn lại sách báo mà Giang Hạo Phong vừa xem, nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt đi xuống thì liền nói: “Thẩm tiên sinh tỉnh rồi à.”
Thẩm Thư Kiệt cười với ông: “Cháu đã nói rồi mà, sau này gọi cháu Tiểu Thẩm là được rồi, hôm qua cám ơn bác.”
“Là việc tôi phải làm mà, Thẩm tiên sinh uống trà giải rượu chưa?”
Thẩm Thư Kiệt lắc đầu: “Cho cháu một ly đi.”
Quản gia nhìn lên lầu, vẻ mặt khó hiểu: “Thiếu gia không…”
“Anh ấy ở trong phòng làm việc.”
Quản gia sững sờ một lát: “Được rồi, Thẩm tiên sinh ngồi đi, tôi đi chuẩn bị.”
Cậu muốn tự làm nhưng mà quản gia đã xoay người đi rồi, Thẩm Thư Kiệt không quen được người khác hầu hạ, nhưng mà nhà họ Giang có quy tắc của nhà họ Giang, cậu không thể bởi vì mình không quen mà đi thay đổi cuộc sống nhiều năm của người khác.
Giữa trưa, Giang Hạo Phong xuống lầu, hai người im lặng ăn cơm, cho đến tối cũng không nói với nhau câu nào. Hai người kết hôn gần nửa năm, nhưng mà thời gian ở chung lại chưa được một tháng, Giang Hạo Phong bận rộn nhiều việc, từ khi cậu làm diễn viên cũng không có thời gian ở trong nhà.
Cậu nhìn chằm chằm kịch bản rồi ngẩn ngơ lúc nào không hay, quyết định chủ động đi tìm Giang Hạo Phong tâm sự, cậu nhìn đồng hồ, thấy thời gian không khác lắm mới đi lên lầu gõ cửa, một lát sau Giang Hạo Phong đi ra hỏi: “Có việc gì sao?”
Thẩm Thư Kiệt nhìn Giang Hạo Phong rồi cười cười: “Không có việc gì thì không thể tìm anh trò chuyện sao?”
“Anh rất bận.”
“Nhưng mà đã mười giờ rồi.”
“Vậy em đi ngủ đi.”
“Còn anh?”
“Anh phải làm thêm một lát.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, hỏi thử: “Giang Hạo Phong, anh ghét em sao?”
Giang thiếu gia phủ định: “Không phải.”
“Được rồi, vậy anh làm việc đi, em đi ngủ.” Nói xong liền xoay người, nhưng mà lại nghe thấy giọng nói cứng ngắc của Giang Hạo Phong: “Khoan đã.”
“Hả?”
“Trò chuyện cái gì?”
“Tuỳ tiện thôi.”
Giang Hạo Phong hỏi: “Anh không hiểu giải trí, em không hiểu quản lý, chúng ta trò chuyện cái gì?”
“Em không hiểu quản lý, nhưng mà em muốn hiểu anh.”
Ánh mắt Giang Hạo Phong thay đổi, không nói gì.
Thẩm Thư Kiệt không biết anh đang nghĩ gì, cậu nói tiếp: “Chẳng phải chúng ta kết hôn rồi sao? Cho nên em nghĩ…”
“Hợp đồng mà thôi, năm năm sau em có thể rời đi.”
Thẩm Thư Kiệt làm bộ tự hỏi: “Vậy năm năm này chúng ta không nói gì với nhau cũng được sao?”
Giang Hạo Phong hơi nhíu mày, vài giây sau mới phun ra hai chữ: “Có thể.”
Thẩm Thư Kiệt nghe thấy anh nói như thế thì cười cười: “Thật sự có thể sao?”
Vẻ mặt của Giang Hạo Phong lại nghiêm túc hơn, Thẩm Thư Kiệt vẫn không nhìn ra được anh nghĩ gì, phát hiện anh hơi không vui liền lén lút nói lảng sang chuyện khác: “Thật ra em có chuyện muốn nhờ anh.”
“Chuyện gì?”
“Ở bộ phim tiếp theo, em vào vai nhân viên, nhưng anh biết là em chưa từng đến công ty đi làm chính thức lần nào mà, cho nên có rất nhiều thứ không rõ, muốn hỏi anh một chút.”
Giang Hạo Phong nói: “Em diễn vai tổng tài?”
“Không phải, nhân viên bình thường mà thôi.”
“Nhưng anh là tổng tài.”
Thẩm Thư Kiệt chớp chớp mắt, ngẫm lại cũng thấy đúng, vừa định đổi đề tài thì Giang Hạo Phong đã nói: “Nhưng mà, em có thể đến công ty của anh nhìn thử.”