“Vậy thì cũng tìm một người đi.”
Hồ Sơn vội vàng lắc đầu: “Lại chơi thêm vài năm, đúng rồi, cái chương trình thực tế mà cậu quay đã phát sóng rồi kìa, cuối cùng thì Thư Thư của chúng ta cũng nổi tiếng rồi.”
Thẩm Thư Kiệt cười cười: “Nổi tiếng hay không cũng không quan trọng.”
“Tôi không tin là cậu không vui.”
“Vui chứ, nhưng mà tôi không nhận chương trình như vậy nhiều lắm, cũng không có tác phẩm tiêu biểu, nổi tiếng cũng chỉ là nhất thời mà thôi.”
“Nếu cậu muốn nổi tiếng lâu dài, cũng không phải không được.”
“Tôi thấy như bây giờ cũng rất tốt.”
“Quên đi, biết cậu không để ý cái này mà, đúng rồi, tháng sau ông nội tôi tổ chức lễ mừng thọ, uống rượu với mấy ông già rất là khó chịu, cậu đi theo tôi đi, còn có thể tâm sự với tôi.”
“Được.”
Hai mươi phút sau Giang Hạo Phong xuất hiện trong quán trà, ông chủ Lâm chạy ra nghênh đón: “Giang thiếu đến uống trà sao không báo một tiếng, tôi có thể chuẩn trà trước.”
Bước chân của Giang Hạo Phong không dừng lại: “Tôi tới đón vợ.”
Ông chủ Lâm thấy Giang Hạo Phong vội vã đi vào bên trong thì cười ha ha: “Chừng nào cậu mới cho Tiểu Thẩm nghe tiếng vợ này hả?”
Giang Hạo Phong dừng lại nhìn hắn: “Lâm Tiễn Sâm, cậu không bận à?”
Ông chủ Lâm gật đầu: “Không bận, lâu rồi không gặp Tiểu Thẩm, tôi cũng muốn đi chào hỏi.”
“Lần sau đi.”
“Vì sao?”
“Cậu đến là sẽ tán gẫu rất lâu, tôi muốn dẫn em ấy về nhà.”
“Giờ mới buổi chiều, gấp cái gì.”
Giang Hạo Phong bày ra vẻ chính trực: “Thế giới hai người.”
Gõ cửa phòng, Giang Hạo Phong chào Hồ Sơn một tiếng, tuy rằng bối cảnh của Giang thiếu gia làm cho người ta rất muốn chửi bậy nhưng Hồ Sơn vẫn không dám quá bất kính, đơn giản trò chuyện vài câu về tình hình gần đây, Giang thiếu gia giả vờ nhìn đồng hồ rồi nói với Thẩm Thư Kiệt: “Về chưa?”
Thẩm Thư Kiệt gật đầu: “Em đi vệ sinh đã.”
Trong phòng chỉ còn lại Giang thiếu gia và Hồ đại ca, không khí lập tức thay đổi, Hồ Sơn không phải người thích giả vờ, hắn nhìn Giang Hạo Phong, ngón tay gõ bàn hai cái: “Tôi và Thư Kiệt là bạn bè nhiều năm, anh cũng biết rõ mà, nhìn chằm chằm người như vậy, anh rất không tin tưởng cậu ấy sao?”
Giang thiếu gia không thèm nhìn Hồ Sơn, cầm tách trà lên uống: “Tôi tin tưởng em ấy và tôi không thích hai người ở chung không liên quan.”
“Vợ của tôi làm bạn với ai, tôi không quản được cũng không định can thiệp, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ thích, tôi tôn trọng bạn bè của em ấy, nhưng tôi cũng có nghĩa vụ đón em ấy về nhà.”
Đây là lần đầu Hồ Sơn nghe Giang Hạo Phong nói nhiều như vậy, lập tức không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể cảm thái một chữ “Má”.
Thẩm Thư Kiệt trở về liền cảm thấy không khí trong phòng kỳ lạ, cậu cười nói: “Hồ Sơn, bọn tôi đi trước, hôm nào lại gặp.”
Đi theo Giang Hạo Phong lên xe, Thẩm Thư Kiệt ngồi ở ghế phụ quay đầu nhìn Giang thiếu gia vài giây rồi dựa cả người vào người anh, nhỏ giọng hỏi: “Giang Hạo Phong, mỗi khi anh bắt nạt người khác thì đều gọi em là vợ sao?”
Giang Hạo Phong vừa mới đạp chân ga nhưng đã lập tức phanh lại, anh cố gắng bình tĩnh, giọng nói cứng ngắc: “Em nghe nhầm rồi.”
Thẩm Thư Kiệt biết anh mạnh miệng nên hôn lên sườn mặt anh, sau đó thổi khí vào tai anh: “Vậy em gọi anh là chồng được không?”
Lỗ tai Giang Hạo Phong bị cậu làm cho tê dại, anh ra vẻ nghiêm túc: “Ngồi yên.”
Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của anh thì cười ha ha ngồi trở lại chỗ của mình, không chọc anh nữa.
Năm trước, chương trình thực tế kia quay tổng cộng sáu phần, gần đây mỗi tuần đều phát một tập, Thẩm Thư Kiệt biết cách đối xử với mọi người, cũng rất tích cực với các hạng mục sinh tồn dã ngoại, tính cách lại hào phóng, xử lý mọi chuyện rất bình tĩnh, cho nên sau khi phát sóng mấy phần thì đã có thêm rất nhiều fan.
Thẩm Thư Kiệt vào giới năm năm, tác phẩm tiêu biểu không có nhưng lại nổi tiếng nhờ chương trình thực tế, sau khi quay xong thì thái độ của Từ Địch dành cho cậu đã tốt lên rất nhiều, trong lúc phát sóng cũng thường xuyên khen ngợi thái độ làm người của Thẩm Thư Kiệt trên Weibo, mỗi lần như thế thì khu vực bình luận đều hỗn loạn vì fan và antifan.
Từ Địch: Rất cám ơn @Thẩm-Thư-Kiệt đã chăm sóc, anh Thẩm rất tốt, hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.
Còn đính kèm ảnh chụp chung của ba người, cánh tay Từ Địch khoát lên vai Thẩm Thư Kiệt, Trương Lộ Nghiêu lại ngồi xổm bày tay chữ V, Thẩm Thư Kiệt cười lộ răng nanh rất vui vẻ.
“Trời ơi!!!! Từ Địch và Thư Thư ở chung một tấm hình!!!! Má của con ơi, tôi phải xuống lầu chạy một vòng đây!!!!”
“A a a a a a Từ Địch Từ Địch!!! Từ Địch thật là đẹp trai!!!”
“Trời ơi, vậy mà lại thấy Thẩm Thư Kiệt, rất thích gương mặt của anh ấy!”
“Mẹ của con ơi, Thư Thư và Nghiêu Nghiêu kìa!!”
“ A a a a a a a a a a a mùa xuân của CP!! Ngọt Thư Thư và khốc Địch Địch!!!”
Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Từ Địch xấu như vậy, sao có thể trở thành ngôi sao được thế?
“@Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét, Em gái muốn bị chửi sao, antifan cút đi.”
“@Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét, MN đây là fan của Thẩm Thư Kiệt, không thấy idol mày cười vui vẻ như vậy sao, mày có bệnh hả?”
“MN!!! Antifan cút đi!! Đúng là cái đồ không có tố chất đi công kích thân thể người khác!! Đồ bệnh!”
“Ôm Thư Thư, nhà của tôi không chấp nhận loại fan này.”
“Cô ta không phải người nhà chúng tôi, cô ta luôn luôn anti Thư Thư.”
Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Có rãnh chửi tôi thì quyên tiền cho Từ Địch phẫu thuật thẩm mỹ đi.
Thẩm Thư Kiệt không chú ý tin tức trên mạng, gần đây Tôn Đạo lại kêu cậu nhận vai diễn cho nên cậu đang ở nhà nghiên cứu kịch bản. Từ ngày trở về từ quán trà của ông chủ Lâm, ánh mắt Giang Hạo Phong nhìn cậu rất kỳ lạ.
Cụ thể kỳ lạ thế nào thì cậu không hình dung được.
Trước kia, mỗi khi chuẩn bị ngủ thì đều là Thẩm Thư Kiệt chủ động lăn vào trong lòng Giang Hạo Phong, Giang thiếu gia sẽ nghiêm túc ôm cậu vào ngực, nhưng mà gần đây, cậu vừa mới nằm xống đã bị Giang thiếu gia kéo vào lòng.
Thẩm Thư Kiệt ngẩng đầu lên: “Giang Hạo Phong, gần đây anh sao vậy?”
Giang thiếu gia bình tĩnh như thường: “Không sao.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Thẩm Thư Kiệt cười cọ cọ trong lòng anh: “Nhưng mà em không thở được.”
Hai tay Giang thiếu gia thả lỏng một chút, cứng ngắc nói: “Ngủ.”
Vài ngày sau, Giang thiếu gia vẫn luôn như thế, cuối cùng Thẩm Thư Kiệt cũng nhìn thấy trong mắt Giang Hạo Phong một chút, đề phòng?
Cậu không biết nguyên nhân, lấy di động xem một lát mới hoàn toàn tỉnh táo, nhớ lại hành động của Giang thiếu gia mấy ngày gần nay, suýt nữa thì Thẩm Thư Kiệt cười ra tiếng.
Buổi tối, Giang thiếu gia đang làm việc, Thẩm Thư Kiệt gõ cửa đi vào, hỏi: “Giang Hạo Phong, anh có nhìn thấy túi văn kiện mà em để bên trong ngăn tủ không?”
Ngón tay Giang thiếu gia cứng đờ, nhanh chóng mở miệng: “Không thấy.”
“Kỳ lạ, sao lại không thấy, em đi tìm lần nữa.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Vẻ mặt Giang thiếu gia vẫn đơ như trước, thế nhưng trong lòng lại hốt hoảng: Vợ còn nhớ đến hợp đồng, có phải là định dựa theo hợp đồng không? Nhưng mà chẳng phải đã thích nhau rồi sao? Nếu thích thì không đi mới đúng chứ? Nhưng mà hợp đồng đã viết rõ ràng như thế, nếu vợ đi thì phải làm sao bây giờ? Có nên đốt hợp đồng rồi đánh chết cũng không nhận không đây?
Làm sao bây giờ, thời hạn năm năm sắp đến rồi.