"Để em tự làm được rồi" Vương Gia Hân lên tiếng.
"Không được, bây giờ em muốn làm gì đều phải nói với anh, anh sẽ làm cho em" Dược Khải Minh đáp.
"Anh làm cứ như em không đi lại được vậy" Vương Gia Hân bĩu môi nói , ánh mắt Dược Khải Minh thoáng chút u buồn nhưng rất nhanh anh đã che giấu nó.
"Ngoan, ngủ đi, anh đi một lát rồi về với em" nói rồi anh xoay người đi ra ngoài. Cánh cửa phòng bện dần đóng lại, Dược Khải Minh cầm điện thoại gọi cho ông bà Dược biết tin cô đã tỉnh lại, hồi nãy lúc cô tỉnh lại anh quá vui mừng quên cả gọi điện chỉ kịp thông báo với ba mẹ của cô. Anh phải gọi thpong báo ngay cho họ biết chắc hẳn họ rất vui. Bóng anh xa dần mờ nhạt rồi cuối cùng mất hút ở ngã rẽ thang máy.
Một người con gái cách đó không xa, khi thấy anh đã khuất khỏi mới khẽ nhếch miệng , rồi sải bước đi về phía phòng bệnh cuả Vương Gia Hân.
"Cạch!!!" cửa phòng bệnh mở ra nhưng không phải Dược Khải Minh mà là một người con gái.
Ả Vương Tú bước lại phía giường bệnh ngồi xuống chiếc ghế gần đó hờ hững lên tiếng:
"Nghe nói chị đã tỉnh lại"
"Chị vừa tỉnh lại"
Vương Gia Hân nhíu mày mở mắt ra, đập vào mât cô là ánh mắt tràn đầy lửa hận của ả.
Vương Gia Hân giận đến tím mặt rốt cuộc vì sao đứa em gái này lại ghét cô đến vậy chuyện lúc trước cô không muốn nhắc đến, cô chọn sự im lặng coi như chưa từng có chuyện gì nhưng bây giờ cô nhất định phải hỏi cho ra nhẽ. Cô muốn biết tại sao Vương Tú lại oán giận cô đến vậy cô đã làm gì sai sao.
Vương Gia Hân không nói gì, cô chống tay có ý ngồi dậy nhưng mọi chuyện không dễ như cô nghĩ. Cô có cảm giác dù có cố gắng như thế nào thì cô vẫn không thể di chuyển, hai chân của cô không có một chút cảm giác nào cả.
"Tú Tú đỡ chị ngồi dậy được không?" Vương Gia Hân khẽ nói.
Vương Tú đứng dậy, lại gần giúp cô ngồi dậy, sau đó ung dung ngồi xuống ghế nhàn nhạt lên tiếng:
"Tôi cứ nghĩ chị sẽ la khóc thảm thiết khi biết sự thật chứ"
"Ý em là gì" Vương Gia Hân hỏi lại, mọi người hôm nay bị sao vậy tại sao ai cũng nói những lời khó hiểu. Bác sĩ vừa nãy cũng vậy bây giờ đến em gái cô, cô thật sự không hiểu họ đang nói cái gì. Cả Minh cũng vậy từ lúc cô tỉnh lại đến bây giờ, cô luôn có một linh cảm cô đang giấu cô một bí mật.
"Chân của chị...."Ả Tú nói.
"À Minh nói chân của chị hiện tại đang bị thương không cử động được sau vài ngày có thể đi lại" Vương Gia Hân thành thật đáp.
"Dược Khải Minh nói với chị như vậy sao" Ả Vương Tú phì cười nói.
"Tại sao em lại làm vậy, tại sao năm đó.....em cố tình để chị bị lạc" Vương Gia Hân không quan tâm tới lời nói của ả, lên tiếng hỏi, dù có cố gắng thế nào cô vẫn không thể lí giải tại sao Vương Tí lại làm như vậy.
"Đơn giản thôi, vì-tôi-rất-ghét-chị" Ánh mắt Vương Tú thoáng tia ngỡ ngàng nhưng rất nhanh ả đã che giấu nó rồi lạnh nhạt gằn từng chữ với cô.
"Tại sao?" đôi mắt Vương Gia Hân ngập nước cảm giác từ chính miệng em gái nói ghét cô nó rất đau.
Vương Tú nói xong thì đứng dậy đi về phía cửa trước khi đi còn nghoảnh lại nói với cô một câu:
"À quên! Tôi nghĩ chị còn phải như vậy dài dài" nói rồi ả xoay người ra ngoài .
Dư âm của điểm thi để lại khiến ta hơi buồn xin lỗi cả nhà hôm nay mới đăng tiếp được. Cả nhà đọc truyện vui vẻ!!__