Đây sẽ là lần cuối em khóc trước mặt anh
Là lần cuối được tựa vào anh mà khóc
Là lần cuối được ăn món anh nấu
Là lần cuối được anh gắp thức ăn cho em
Em sẽ nhớ không bao giờ quên
*************************
Vương Gia Hân như người mất hồn, cô không khóc không la hét chỉ lặng nhìn.
Đêm đã xuống, căn biệt thự tuần trước còn tràn ngập hạnh phúc, vang lên tiếng cười vui vẻ của anh và cô giờ bỗng trở nên im lặng.
Cô thẫn thờ ngồi trong phòng còn anh ở ngoài phòng cũng chẳng khác là bao. Hai người không làm gì, họ chỉ yên lặng suy nghĩ về những thứ đã qua, mọi chuyện giống như một giấc mơ .
Cô cứ nghĩ bị tai nạn, chân khó có thể đi lại, nói chia tay anh tất cả chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần cô tỉnh lại mọi chuyện sẽ khác, anh và cô vẫn sẽ ở bên nhau nhưng không, nó là sự thật, sự thật chính là cô đã chủ động chia tay.
Đêm xuống, anh chậm rãi đi vào phòng, Vương Gia Hân ngồi dưới đất cô tựa đầu vào tường, hai chân duỗi thẳng, trên người cô mặc một bộ váy trắng nhìn cô hệt như một thiên thần.
Anh bước đến ngồi bên cạnh cô, đưa tay dịu dàng vén tóc cho cô, cô muốn tránh đi nhưng lại tham lam muốn được anh dịu dàng với cô lần cuối.
Hai người không nói gì, chỉ ngồi bên nhau mỗi người đang theo đuổi một suy nghĩ của bản thân.
Cô khẽ tựa vào vai anh, nước mắt lặng lẽ rơi, đã bao lần cô nói chia tay, nói không được mềm lòng, cô mà mềm lòng sẽ khiến anh không tìm được hạnh phúc nhưng hết lần này đến lần khác cô lại chính là người nuốt lời.
Cho cô được tựa vào anh lần này, chỉ một lần này thôi, cho cô lần cuối được ở bên anh, được nghe nhịp tim của anh, rồi cô sẽ đi cô sẽ không nản lòng một lần nào nữa.
"Anh à, em đói rồi, anh nấu cơm cho em được không" Cô nghẹn ngào nói với anh.
"Được, anh nấu cho em" Dược Khải Minh vui mừng, có phải cô đã suy nghĩ lại, không muốn chia tay nữa phải không.
Anh bế cô lên đi xuống lầu, đặt cô ngồi xuống bàn ăn, anh mặc tạp dề vào bắt đầu nấu cơm cho cô.
Vương Gia Hân nhẹ nhàng mở điện thoại ra run rẩy bấm nút quay video, cô muốn ghi lại khoảnh khắc này.
Anh đứng đó ra dáng một người chồng đảm đang, tay cầm rau tay cầm dao, cô chỉ muốn thời gian như ngừng lại, để cô được ngắm nhìn anh mãi như vậy.
Anh xoay người mỉm cười nhìn cô, Vương Gia Hân khó khăn nhoẻn miệng cười với anh, cất điện thoại đi cô ngồi phía trước nhìn anh đang gắp thức ăn vào bát cô.
Bữa cơm này là bữa cơm ngon nhất mà cô đã từng ăn, không phải vì bản thân cô mà vì đây là bữa cơm.mà anh nấu, suốt lúc nấu cô thấy anh cười không ngừng, dường như anh rất vui.
Hai người vui vẻ ăn cơm giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, Vương Gia Hân nhân lúc Dược Khải Minh con đang say ngủ cô lén chụp một tấm ảnh rồi nhẹ nhàng rời giường, cô gọi điện cho bà Vương, nhờ bà đến đón.
Mẹ Vương rất nhanh đã đến trước cửa nhà, thấy Vương Gia Hân một mình ngồi xe lăn đi ra bà lên tiếng hỏi:
"Gia Hân, sao con lại đi một mình, Khải Minh đâu rồi?"
"Mẹ à, con muốn về nhà, con không muốn làm phiền anh ấy" Vương Gia Hân nói.
Bà Hà thấy cô không muốn nói nữa cũng không nói nhiều, bà đưa cô về nhà. Cô rất lạ không.nói gì khiến bà Vương càng lo lắng. Về đến nhà, cô chỉ im lặng ngồi trong phòng cầm điện thoại lên nhìn màn hình rồi lại khóc, bà hỏi cô nhưng cô lắc đầu không nói