Dược Khải Minh lại một lần nữa hôn lên môi cô. Anh tham lam không muốn dứt ra. Anh đã quá yêu cô, yêu đến mức không còn lý trí, yêu điên cuồng, cả đời này ngoài cô ra, sẽ chẳng còn ai đem lại cho anh cảm giác như vậy.
Anh nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của cô, bàn tay anh luồn qua eo, siết chặt cô gần với anh. Vương Gia Hân khó khăn để thở, cô thở dốc cố gắng chống lại nhưng lý trí gần như là không còn. Cô vô thức đưa tay vòng qua cổ của anh, đi theo những cảm giác mà anh đem lại. Dược Khải Minh nhoẻn miệng cười.
Bàn tay anh nhẹ đưa lên xoa đều, khiến hơi thở của cô ngày càng trở nên nặng nề. Vương Gia Hân đột nhiên bít chặt miệng, cố gắng không phát ra tiếng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên bàn tay trắng bệch của cô, nhẹ nhàng gỡ nó ra. Vương Gia Hân khẽ kêu nhẹ một tiếng khiến thân thể Dược Khải Minh ngày càng trở nên gấp gáp
Trong căn phòng rộng lớn, vang lên tiếng khóc nức nở của một người con gái.
"Đừng mà ...đau.. lắm..." tiếng nói đứt quãng của Vương Gia Hân khiến cho Dược Khải Minh càng kích động.
Anh thở gấp gáp bàn tay đưa lên lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống ở khoé mắt cô.
Vương Gia Hân mê muội, nhắm mắt lại cơ thể ửng hồng khiến anh không kìm lòng được đặt lên môi cô một nụ hôn.
Hai con người quấn lấy nhau họ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, bây giờ trong mắt họ chỉ có đối phương.
--------------------------------------------------------------------
Thời gian như dừng lại, anh không biết anh đã muốn coi bao nhiêu lần, ở bên cạnh cô sự kiên nhẫn cùng thái độ lạnh lùng của anh luôn biến mất. Chỉ cần một cái nhăn mặt, nhíu mày của cô cũng khiến anh phải động lòng chú ý, dục vọng của anh chỉ đơn giản chạm vào tay cô cũng khiến nó bị nổi dậy.
Người con gái này là tất cả của anh, anh có thể mất tất cả nhưng cô thì không.
Anh yêu cô gái này đến điên cuồng!!!!!
Nhẹ nhàng bế cô vào phòng tắm đặt cô nằm vào trong bồn, anh cẩn thận lau sạch người cô, anh vuốt nhẹ mái tóc cô, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Anh cẩn thận đặt cô xuống giường, người con gái này đã cho anh tất cả, cô yêu anh nhưng lại sợ làm gánh nặng của anh nhưng cô đâu biết chia tay với cô anh sẽ càng đau khổ, anh không để ý cô có thể đi lại được hay không nhưng cô vẫn nhất quyết đòi chia tay.
Ngày mai lúc tỉnh lại cô sẽ rất chán ghét anh nhưng anh nhất định sẽ không rời xa cô. Thà để cô tức giận khóc lóc, đánh anh anh sẽ vẫn không chia tay.
Vương Gia Hân say ngủ đến tận buổi chiều, cô khó nhọc mở mắt.
Cảm giác đầu tiên truyền đến là một cỗ đau đớn từ hạ thân truyền đến. Cô chống tay khó khăn ngồi dậy. Khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, rốt cuộc thì cô vẫn không chiến thắng được trái tim, hai người đã dây dưa với nhau như vậy sao cô có thể đi được đây. Hai người đã chia tay nhau anh lại dùng cách này để buộc cô bên mình.
Cô có thể rời khỏi được người đàn ông này sao.
Quay sang bên cạnh khuôn mặt cyar một người đàn ông đang say ngủ lại khiến tim cô đập loạn nhịp.
Người đàn ông này là người cô yêu, cô dành tất cả cho anh nhưng sao cô có thể khiến anh bị ràng buộc bởi một người ngay cả đi lại cũng không thể.
Nược mắt cô chực trào chảy xuống khuôn mặt hoàn mỹ góc cạnh của anh, khẽ động đậy rồi anh tỉnh dậy hình ảnh cô khóc khiến tim anh đau nhói.