Là một fangirl u mê của hãng T, series limited này vừa ra không lâu Tống Phưởng đã mua về tay rồi.
Hôm qua cô vừa mới làm xong review son môi và bảng mắt limited, đang chuẩn bị ngày mai post lên mạng. Cô còn nhớ rõ vị trí màu nào đặt ở đâu trong bảng mắt.
Nhưng mà ――
Tống Phưởng cầm bảng mắt trong tay.
Hình con voi trắng được khảm màu vàng óng ánh.
Anh tặng đấy.
Tại sao lại cảm thấy đẹp hơn cái của mình một vạn lần luôn nhỉ.
Thật sự thật sự thật sự rất thích rất thích rất thích luôn ó.
…
Khi Tống Phưởng dọn dẹp xong xuôi đi ra ngoài, đúng lúc nghe thấy Tống Huyên mồm to nói với Giang Ký Minh: “Ớ! Anh Ký Minh còn chưa ăn tối ạ?!”
Tống Phưởng: “…”
Gặp mặt mới có một lúc mà đã bắt quàng làm họ gọi anh Ký Minh rồi à?!
Ở phòng khách, Demacia đang nằm nhoài trong ổ chó chậm rì rì ăn thịt bò viên trong bát.
Tống Phưởng đi lên nhìn anh, “Anh chưa ăn cơm à?”
Giang Ký Minh ừm một tiếng, “Vừa xuống máy bay nên chưa kịp ăn.”
Trêи bàn cơm trong phòng ăn, nồi lẩu sôi ùng ục nổi bong bóng, khói bay thẳng lên trần nhà, đứng trong phòng khách cũng ngửi được mùi thơm bay trong gió.
Tống Phưởng đắn đo tìm từ: “Vậy cùng ――”
Lời còn chưa nói hết, không biết Tống Huyên bên cạnh đã chạy đến bàn ăn từ bao giờ. Cậu kéo ghế ra, nhếch miệng cười với hai người: “Anh Ký Minh! Ngồi đây! Ngồi đây này!”
Tống Phưởng: “…”
Bạn nhỏ Tống kia, tôi phát sợ với cái nết chủ động của bạn rồi đó.
Ba người ngồi xuống.
Tống Huyên nhanh chân cướp chỗ ngồi cạnh Giang Ký Minh.
Tống Phưởng ngồi đối diện hai người họ.
Qua làn khói, Tống Phưởng chỉ nhìn thấy Tống Huyên không dừng muôi thủng vớt thức ăn cho Giang Ký Minh. Chỉ chốc lát sau, trong bát Giang Ký Minh xuất hiện một cái núi nhỏ.
Thật là ngứa mắt mà.
Tống Phưởng cầm đũa gõ lên chuôi muôi thủng, “Sống chậm lại được không?”
Lúc này Tống Huyên mới bất đắc dĩ đặt muôi xuống, cầm đũa lên dùng bữa.
Nhưng mới chỉ yên ắng được năm giây ――
Tống Huyên: “Anh Ký Minh, trận anh đấu với Ben thực sự rất mãn nhãn, lúc anh thắng em còn vui tới mức múa luôn tại chỗ! Cái múa ba lê quay vòng vòng ý!”
Tống Phưởng chán chẳng buồn nói.
Ôm trán rồi thở dài.
Thằng em cô vứt cái liêm sỉ đi đâu mất rồi?!
Tống Huyên trước mặt vẫn còn bô bô: “Còn ván cuối cùng với JKO ở Demacia nữa, ôi giời ơi, màn lội ngược đẹp muốn xỉu!”
Đũa trong tay Giang Ký Minh hơi dừng lại, giương mắt nhìn Tống fanboy, “Em đi xem Demacia à?”
Tống fanboy vội vã gật đầu, “Em xem live hiện trường luôn!”
Giang Ký Minh nhướng mày, nhẹ gật gù hai cái, chuyển tầm mắt qua mặt cô.
Ánh mắt kia dường như đang nói ――
Bảo sao lần trước ở căn cứ cô chỉ muốn đóng album lại.
Mặt già Tống Phưởng bị nhìn đỏ ửng lên, nói với Tống Huyên: “Tống Huyên, thu lại cái giọng fan não tàn của em đi.”
Tống fanboy bị mắng oan, bĩu môi nói: “Cái gì chứ, chị nói em fan não tàn, thế chị xin em ảnh anh Ký Minh thì gọi là gì.”
Tống Phưởng: “…”
Một phút mặc niệm bắt đầu.
Mặt già Tống Phưởng từ đỏ thường thành đỏ chót, có ánh mắt đối diện nhìn tới cũng không dám nhìn lại, chỉ đanh giọng nói với Tống Huyên: “Tống Huyên, nói thêm một câu là tí nữa chị đưa em cuốn gói về nhà nhé!”
Thấy nét mặt chị không vui, Tống fanboy kϊƈɦ động cũng chỉ có thể hold hưng phấn.
Cậu nhìn Tống Phưởng, rụt cổ lại vẫn không nhịn được nói nhỏ với Giang Ký Minh: “Anh Ký Minh, em mãi mãi đánh call cho anh!”
Dáng vẻ nhìn mà tức cười.
Giang Ký Minh vẫn đang nhìn Tống Phưởng, trong giọng nói có vài phần ý cười, “Cảm ơn em.”
Tống Phưởng ngước mắt, lạnh lùng nhìn sang.
Tống fanboy lập tức động đũa, “OK OK, em ăn đây ăn đây.”
Tống Huyên có bướng đến mấy cũng không dám làm càn trước mặt chị gái Tống Phưởng.
Có ý chỉ của Tống Phưởng, cậu cũng không dám lỗ mãng, im bặt miệng không nói nữa.
Toàn bộ phòng ăn đều yên tĩnh đi nhiều.
Nhưng miệng đóng chứ mắt không nhắm.
Ăn một miếng lại liếc Giang Ký Minh một cái.
Trong ánh mắt lộ ra vui mừng và sùng bái.
Ô mai chúa : )
Đây là Akoo hàng thật giá thật đấy.
Ô mai thánh : )
Akoo dùng đũa nhà chị mình.
Ô mai trời : )
Đến cả ăn cơm mà Akoo cũng đẹp trai như vậy?!
Vẻ mặt đó Tống Phưởng nhìn một lần không dám nhìn thêm lần hai.
Thật sự mất mặt mà.
Hoàn toàn không biết đánh vần hai chữ liêm sỉ.
Hoàn toàn không nổ tí nào đâu.
Một bữa cơm trôi qua trong bầu không khí thần kỳ.
Ba người ăn cơm xong, Tống Huyên đặt đũa xuống nhìn Giang Ký Minh bên kia.
Mắt lóe ra ánh sao.
Thân phận fan mất não không cần nghi ngờ.
Còn Tống Phưởng không muốn ngẩng đầu, tùy tiện dọn dẹp qua loa, cúi đầu đi vào nhà bếp.
Tiếng nước ào ào.
Tống Phưởng vừa rửa bát vừa hối hận.
Sao mình lại dễ mềm lòng đưa cái thằng nhóc ngu ngốc này về nhà làm gì?
Hôm nay coi như ném hết mặt mũi đi trước mặt Giang Ký Minh rồi.
Phiền chết mất thôi.
Rửa đến cái bát tiếp theo.
Đằng sau có tiếng bước chân khe khẽ vang lên.
Đi về phía cô.
Cuối cùng dừng bên cạnh cô.
Động tác rửa bát của Tống Phưởng hơi dừng lại, cổ họng không nhịn được lăn lăn.
Một đôi bàn tay thon dài đưa đến cầm bát và búi rửa bát trong tay cô đi.
Kéo nhẹ một cái, Tống Phưởng còn không phản ứng kịp.
Lơ tơ mơ quay lại nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Anh nghiêng mặt, hàng mi dài hơi rủ xuống, chỉ là quầng thâm rõ hơn lần trước gặp.
“Em thích quà không?”
Anh đột nhiên lên tiếng, tim Tống Phưởng đập nhanh hơn một nhịp.
Cô thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Em thích lắm.”
Anh nhíu mày, ừm một tiếng.
Tống Phưởng lại liếc mắt nhìn anh, nói: “Em trai em ――”
Giang Ký Minh ngắt lời cô, “Tống Phưởng.”
“Dạ?”
Anh đặt bát sạch qua một bên, ngẩng đầu nhìn cô, “Em trộm tàng trữ ảnh của anh.”
Tống Phưởng: “…”
Lời anh làm cô càng túng thêm, đưa tay cầm một cái bát trong rổ để rửa, “Lúc, lúc rửa bát xin đừng nói chuyện!”
Giang Ký Minh nhìn tai cô đều đã hồng lên, cười, “Tống Phưởng, bát chỗ đó rửa rồi.”
Tống Phưởng: “…”
Chẳng sao cả, tiếp tục nhắm mắt rửa, hôm nay Tống tiểu thư muốn rửa sạch bong sáng bóng luôn, “Em sợ chưa sạch, cứ rửa thêm lần nữa đi!”
Tiếng anh cười khẽ đâm thủng lời nói dối hèn hạ của cô, rửa bát cùng cô.
Nhà bếp không lớn.
Hai người vai kề vai, đứng trước một bồn rửa.
Chỉ có một cái vòi nước.
Một người rửa xong cái này thì người kia mới có thể rửa tiếp cái khác.
Hiệu suất như vậy thực sự không cao.
Nhưng lại hài hòa đến mức mong thời gian dừng trôi.
Có tiếng nước ào ào.
Ấm áp mà yên tĩnh.
Đáng tiếc bầu không khí này không kéo dài được bao lâu, Tống Huyên vừa bước vào lập tức phá game tan tành.
“Anh Ký Minh! Anh Ký Minh! Anh Ký Minh!”
Lại tới nữa rồi, lại tới nữa rồi.
Tống Huyên ồn ào chạy vào phòng bếp.
Nếu bây giờ Tống Phưởng không đeo găng tay thì cô chống trán tiếp cho mà xem.
Phật tổ Như Lai Thánh Mẫu Maria Jesus Quan Âm Bồ Tát, ai có thể đưa fan não tàn này đi không?????
Tống Huyên đứng cạnh Giang Ký Minh, giơ điện thoại di động, trêи màn hình là một đoạn video RG thi đấu với đội nào đó.
Điện thoại di động để loa ngoài, bình luận viên trong video rất kϊƈɦ động, “Akoo né được ulti! Tốc biến rồi dùng skill W! Lấy được mạng của Lin! Akoo còn một tia máu! Tia máu phản công!”
Lúc ấy Giang Ký Minh vì một thao tác này mà thành danh ở đấu trường thế giới.
Tống Huyên cực kỳ hiếu học, “Anh Ký Minh, sao anh có thể đoán trước được thế! Sao thao tác của anh lại nhanh như vậy! Anh có thể dạy em không! Đám bạn em đều nói tay em vừa chạm vào bàn phím là như bị gãy xương, bọn nó đều không muốn chơi rank cùng em! Hại em bây giờ chỉ có thể tác oai tác quái ở rank bạc.”
“Ngày thường luyện nhiều ――” Giang Ký Minh dừng lại, liếc nhìn Tống Phưởng, sửa miệng, “Em phải tập trung học cho tốt.” Dừng một chút lại nói, “Đừng trộm Ant Forest của chị em nữa.”
Tống Phưởng: “…”
Anh cũng nhớ rõ quá nhỉ.
Tống Huyên nhìn Tống Phưởng một chút, vẻ mặt ra là vậy, “Hóa ra mấy lời kia là chị em kêu anh viết, bảo sao ―― á!!!”
Quần đồng phục chợt bị kéo đi một cái, cả người cậu lùi về sau, cụp mắt nhìn mới biết là Demacia đang kéo cậu.
“Ây! Em kéo anh làm gì!”
Demacia không để ý tới cậu, tiếp tục kéo cậu ra khỏi bếp.
Cứ thế, Tống Huyên bị Demacia ung dung giải quyết.
Trong phòng bếp nhất thời lại trở về bình tĩnh.
Giang Ký Minh cầm bát còn đọng nước trong rổ đưa cho Tống Phưởng.
Tống Phưởng: “…Cái đó rửa rồi mà.”
Giang Ký Minh nhíu mày, quay đầu nhìn cô, “Em bảo thích rửa lại lần nữa cơ mà?”
Tống Phưởng đỏ mặt, cầm một cái bát bẩn lên, “Bây giờ em thích rửa bát bẩn được chưa!” Hai chữ cuối cùng gằn cực mạnh.
Giang Ký Minh cười, “Thay đổi loanh xoành xoạch.”
Tống Phưởng không để ý tới anh, cúi đầu nói vài chữ không tiếng động.
Thay đổi cái đầu anh ý!
Bên trong phòng khách ――
Tống Huyên bị Demacia kéo ra ngoài, nó kéo cậu tới sô pha, còn mình ngoắc đuôi ngúng nguẩy bỏ đi.
Chỉ khi cậu chuẩn bị bước vào nhà bếp, sau lưng lại vang lên một hồi chuông kêu, Demacia lại kéo cậu về sô pha.
Cứ như vậy ba bận.
Tống Huyên không nói gì, ngồi xổm người xuống nhìn Demacia, “Em muốn làm gì đây hả?”
Demacia sủa vài tiếng.
Tống Huyên không hiểu tiếng boss, chẳng hiểu gì cả.
Chẳng qua cậu càng nhìn Demacia càng ――
Tống Huyên vuốt lông Demacia, chậc chậc hai tiếng: “Boss Akoo nuôi càng nhìn càng khác boss nhà khác.
Demacia sủa hai tiếng. Giống là giống thế lào được.
Tống Huyên: “Anh sờ boss nhà người khác vì nó đáng yêu, sờ em là vì ―― cảm giác sờ thêm vài lần nữa là đêm nay lên rank Cao thủ được rồi.” Nói xong, lại dùng sức sờ nó mấy lần nữa.
Demacia: “…”
Nè he, mi còn não tàn như thế nữa là tau dùng móng chó của tau báo cảnh sát đó he.
…
Cứ tới tới lui lui như thế, cuối cùng hai người cũng rửa bát xong.
Tống Phưởng vừa bước ra cửa nhà bếp liền thấy Demacia chạy như điên trong phòng khách, Tống Huyên phát rồ đuổi sau ʍôиɠ nó, miệng còn la hét, lên rank Cao thủ, no no, tạm thời Kim cương cũng chấp nhận được!
Tống Phưởng thở dài thườn thượt.
Thú thật, cô thật sự muốn phủ nhận sự tồn tại của thằng em này.
Thật sự cực kỳ cực kỳ muốn luôn.
Cô tiến lên giúp Demacia thoát khỏi móng vuốt của quỷ.
Tống Huyên vẫn không cam lòng, giãy giụa muốn sờ Demacia thêm hai lần nữa.
Mấy phút sau, Giang Ký Minh đã thu dọn xong đồ của Demacia.
Chuẩn bị về nhà thôi.
Tống Phưởng và Tống Huyên tiễn hai bọn họ tới cửa.
Tống Phưởng: “Anh về nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Giang Ký Minh: “Được.”
Tống Huyên ở bên cạnh nhìn, đảo con ngươi một vòng, nói với Tống Phưởng: “Chị, vừa nãy em thấy bát ăn của Demacia còn ở trong kia.”
Tống Phưởng: “Hở? Vậy chị vào lấy.”
Cô xoay người đi vào.
Ở huyền quan chỉ còn hai người một chó.
Tống Huyên lo Tống Phưởng đột nhiên quay lại, mau chóng đi vào vấn đề: “Anh Ký Minh! Anh thích chị gái em đúng không?”
Giang Ký Minh nhìn cậu, mấy giây sau, “Ừ.”
Tống Huyên: “Chị em ‘ung thư’ thủ khống thời kỳ cuối, cực kỳ thích bàn tay đẹp.” Cậu cúi đầu nhìn tay anh, “Anh để em nhìn xem tay ――” tiếng nói im bặt đi sau khi nhìn thấy tay Giang Ký Minh.
Ngay lúc đó ――
Tống Huyên lại ngẩng đầu vẻ mặt tỏ rõ vẻ hớn hở: “Anh rể tương lai!”
Đôi tay này, cực xứng làm anh rể tương lai.
Tống Huyên: “Anh rể, em có yêu cầu này hơi quá đáng.”
Giang Ký Minh: “Nói đi.”
Cậu chỉ tay vào áo khoác, nói: “Anh cho em sờ áo khoác anh được không?”
Giang Ký Minh không hiểu ý của cậu lắm, nhưng tiếng “anh rể” cậu gọi quá êm tai, lỗ tai hiếm khi thấy mềm như vậy, đồng ý luôn.
Tống Huyên được đồng ý đưa tay ra, lòng bàn tay sờ sờ, miệng lẩm bẩm: “Sau khi sờ cái này chắc chắn đêm nay có thể lên Thách đấu.”
Sau đó, Tống Phưởng nhìn thấy hình ảnh này.
Em trai cô như bị ma nhập, tay sờ áo Giang Ký Minh, miệng liên tục lẩm bẩm.
Cô vội chạy tới đập rơi cái tay sờ soạng kia, “Tống Huyên, em trúng bả à?!”
Tống Huyên ngượng ngùng thu tay về, muốn phản bác gì đó, nhưng chưa mở miệng đã bị Tống Phưởng chặn họng, "Câm miệng, xoay người, đi vào."
Tống Huyên oan ức, cuối cùng lưu luyến nhìn áo khoác, xoay người đi vào.
Tống Huyên vừa đi, huyền quan yên ắng hơn nhiều.
Không biết vì sao Demacia cũng ra ngoài, ngồi xổm cách đó không xa chờ Giang Ký Minh.
Huyền quan chật chội chỉ còn lại cô và anh.
Tống Phưởng: “Chắc là Tống Huyên nhìn nhầm, không có bát của Demacia trong kia, chắc là đủ đồ rồi ạ.”
Giang Ký Minh ừm một tiếng, nhìn cô nói: “Tống Phưởng, căn cứ bắt đầu nghỉ từ ngày kia rồi.”
Tống Phưởng hơi sửng sốt, không hiểu ý anh, “Dạ?”
Giang Ký Minh tiếp tục: “Ngày kia anh được nghỉ ở nhà.”
Động tác Tống Phưởng hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Câu nói này, nghĩ kiểu gì cũng thấy ái muội.
Tống Phưởng sợ mình nghĩ nhiều, chỉ nuốt nước miếng, cười hai tiếng, “Tốt, tốt ha.”
Dừng ngay cái hành động mất mặt này đi Tống Phưởng.
Giang Ký Minh khẽ thở dài, nhìn thẳng cặp mắt kia, nói thật chậm rãi: “Ý của anh là, anh muốn hẹn em.”
Bốn chữ sau nói cực kỳ chậm, như sợ cô nghe không hiểu.
Tay Tống Phưởng đã nắm thành quả đấm, tim đập như một giây sau sẽ nhảy khỏi lồng ngực.
Cô cụp mắt, cặp mắt trêи đỉnh đầu cô quá đẹp, cô không dám nhìn.
Mấy giây sau, huyền quan có một giọng nói khẽ vang lên: “Được, được ạ.”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, anh nở nụ cười, “Vậy anh đi nhé.”
Tống Phưởng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh, cúi đầu tiễn khách: “Vâng, bái, bái bai.”
Tống Huyên trốn ở phía sau thật lâu cũng lộ nửa người ra, dùng sức vẫy tay: “Khoan ―― anh Ký Minh! Gặp lại sau!!!”
Giang Ký Minh gật đầu, kéo vali ra ngoài.
Demacia ngồi xổm ở cửa thấy sen chuyển động cũng đứng lên, sủa vài tiếng về phía Tống Phưởng ―― như đang nói bye bye cô ―― đi theo sau lưng sen, ngoắt đuôi đi rồi.