Ngày 07/05, đánh xong vòng chung kết cuối cùng, thi đấu vòng bảng cũng chính thức mở màn.
Ngày 11/05, RG và D2 bắt đầu lượt trận đầu tiên của vòng bảng B1 mid-season.
Quy luật ngủ của Tống Phưởng trong thời gian qua vẫn chưa đảo lại chênh lệch múi giờ.
RG thi đấu trận đầu tiên, Tống Phưởng gắng chống đỡ đến hiện trường cùng Giang Ký Minh.
Không hề ngoài ý muốn, RG chiến thắng, bắt đầu khởi đầu tốt đẹp.
Mà trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc dưới khán đài, Tống Phưởng vừa lắc gậy cổ vũ đánh call cho RG, vừa cụp mí mắt cố nén buồn ngủ.
Không biết có phải Giang Ký Minh đã nhìn ra hay không.
Trận đấu hôm sau, khi Tống Phưởng lại kiên cường chống đỡ muốn đứng dậy, Giang Ký Minh lại bảo cô đừng đi.
"Không được, không được, em muốn đi."
“Không cần, em ngủ đi.” Anh cúi người, hôn lên mắt cô, “Anh sẽ thắng.”
Nói rất tự tin.
Tống Phưởng đắp chăn, quay về mộng đẹp trong tiếng dụ dỗ của anh.
Sau đó Tống Phưởng cũng không đến thi đấu vòng bảng.
Sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên là cô xem tường thuật trận đấu trêи điện thoại.
Đều không ngoại lệ, toàn là tin vui của RG.
【11/05, tường thuật trận đấu RG có khởi đầu tốt đẹp, thắng hai trận liên tiếp.】
【12/05, tường thuật RG tiếp tục chiến thắng.】
【13/05, tường thuật chuỗi thắng 6 của RG, điểm tích lũy đứng đầu vòng bảng.】
Giới eSport trong và ngoài nước, không có chỗ nào không chúc mừng RG.
Lướt diễn đàn, Weibo, Tieba đều đang nói, RG thật mẹ nó trâu bò, giơ cao ngọn cờ RG mười ngàn năm.
Nhưng sự vui mừng này đến ngày 14 lại kết thúc.
—— 【14/05, tường thuật RG thua TR, TR vào chung kết trước RG.】
Ngày đó, Tống Phưởng rời giường thấy tin này, mí mắt nháy liên tục.
Cô lại lên xem diễn đàn một chút, các trang ban đầu đầy những bài viết khen RG, bây giờ lại biến thành phê phán. Nhóm anti lúc trước tưởng đã chết quay lại chiến trường, không bôi đen đến mức cả internet đều anti RG thì không tha.
Khi Lý Tiêu đến tìm cô, thấy cô cầm điện thoại lo lắng không thôi.
Chị ấy không khỏi hiếu kỳ tiến tới xem.
Lý Tiêu đã sớm không còn ngạc nhiên với những lời trong điện thoại, làm chị ấy ngạc nhiên lại là Tống Phưởng —— “Chị nghe Hầu Tử nói em và Akoo đã ở bên nhau hơn nửa năm, sao mà vẫn chưa quen với mấy kẻ này trêи mạng à?”
“Quen rồi, nhưng đôi khi em thấy vài lời vẫn hơi khó chịu.”
Vừa nghĩ bạn trai mình luyện tập trong phòng huấn luyện không kể ngày đêm, còn bị người trêи mạng chế giễu vì RG quản lý bọn họ quá mức buông thả nên mới thua, nhìn X kia mà xem, vất vả biết chừng nào cho nên thành tích mới có tiến bộ. RG bọn họ sống bằng tiền vốn ban đầu, sớm muộn cũng có ngày tiêu sạch.
Tính tình Tống Phưởng cũng không phải rất tốt, hơn nữa cô còn vô cùng bao che khuyết điểm, thấy những lời đó mà không thể tranh chấp phản bác từng cái, khó tránh khỏi hậm hực phẫn uất.
“Đấy là còn nhẹ nhàng hơn sau chung kết S6 nhiều rồi đó.” Lý Tiêu nhớ lại, nói: “Khi đó chị đọc những bình luận kia, không ngừng kinh ngạc, đúng là đủ cách biến tấu chửi người.”
“Chị không tức giận sao?”
“Đương nhiên là có, chị cũng rất bao che khuyết điểm mà.” Lý Tiêu nói: “Nhưng tức giận rồi sao, chị và em đều biết, nổi giận vì những dân mạng kia là phí công, vô dụng.”
Tống Phưởng cúi thấp đầu, dạ một tiếng.
“Chị nghĩ một vài chuyện bạn gái tuyển thủ eSport chúng ta đây phải làm không phải là buồn rầu vì bình luận trêи mạng, mà là có thể ở cạnh họ, ủng hộ họ, có thể xuất hiện đúng lúc họ cần chúng ta nhất là đủ rồi.” Lý Tiêu thong thả ung dung nói, giọng chị ấy ôn hòa, chậm rãi tự thuật thật sự làm sự nóng nảy trong lòng Tống Phưởng yên tĩnh vài phần.
Lý Tiêu vỗ vỗ vai cô, cười: “Em gái, làm bạn gái tuyển thủ eSport phải thoải mái, buông lỏng thần thái, nhất là em còn là bạn gái Akoo.”
Akoo một thân vinh hạnh đặc biệt, đồng thời cũng mang một thân chỉ trích.
Trong năm người RG, anh chính là người chịu nhiều tranh luận nhất.
Làm bạn gái Akoo, năng lực chống áp chế phải đạt tiêu chuẩn, không thể trái tim pha lê như cô, phải tăng cường rèn luyện.
Tống Phưởng ngẩng đầu, mù mờ nhìn Lý Tiêu. Chị ấy cười tự nhiên, Hầu Tử là vị trí C* của RG cũng bị chửi rất ghê trêи mạng, mà chị ấy không hề ảnh hưởng bởi những lời đó.
(*) Mọi người còn nhớ song C không ạ, 2 vị trí carry x carry, thường chỉ MID và ADC. MID là anh Giang còn ADC là bạn Khỉ nha.
Chị ấy đã ở bên Hầu Tử kể từ khi cậu ta bắt đầu đánh chuyên nghiệp đến giờ, sớm đã luyện được trái tim sắt.
“Vâng,” cô nhìn vào mắt Lý Tiêu, gật đầu mạnh, “Em sẽ cố gắng!”
Vẻ mặt kia không khỏi làm Lý Tiêu nhớ đến học sinh của mình.
Nhận bài thi điểm thấp, rất nghiêm túc bảo đảm với Lý Tiêu, cô Lý, kỳ thi tiếp theo em nhất định sẽ cố gắng! Nhất định sẽ thi tốt! Cô hãy tin em.
Thật đáng yêu.
Bạn gái Akoo.
Lý Tiêu cười phì ra tiếng, hơi nghiêng người, chỉ xe đồ ăn cách giường không xa, cười: “Akoo biết em chưa ăn cơm nên gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.” Còn nói, “Cậu ấy hiểu em ghê, lo em buồn phiền vì những lời trêи mạng, đặc biệt gọi chị qua thăm em luôn đó. Haiz, phiền thật, Hầu Tử nhà chị còn chẳng tri kỷ được bằng nửa Akoo.”
Nói đến đây, Tống Phưởng cũng hơi ngạc nhiên: “Em thấy Hầu Tử rất quan tâm chị đấy chứ.” Trêи máy bay, Tống Phưởng thấy Hầu Tử chăm sóc chị ấy từng li từng tí.
“Bảo quan tâm chị, mà bận huấn luyện quên luôn sinh nhật chị, thế là không quan tâm chị rồi.” Lý Tiêu lẩm bẩm: “Anh ấy vốn nhỏ hơn chị vài tuổi, chị nghĩ là anh ấy sẽ quan tâm chị một chút, nào ngờ lại cẩu thả như vậy.”
Nói đến sinh nhật, tự nhiên Tống Phưởng cũng nhớ đến sinh nhật năm nay của Giang Ký Minh. Cô bận công việc, cẩu thả xem nhẹ toàn bộ ám hiểu kỳ quái của anh, nếu không có bạn tốt Uyển Uyển nhắc nhở… Không dám tưởng tượng hậu quả đâu.
Lý Tiêu châm chọc miết không ngừng.
Tống Phưởng nghe cứ thấy mình dính chưởng, cảm giác những lời kia đều là châm chọc mình.
Xấu hổ không chịu nổi, cái đầu nhỏ cũng ngày càng gục thấp.
Bạn gái cô đây quá không xứng chức mà QAQ
…
Giang Ký Minh thi đấu trở về.
Cả người mỏi mệt, mi tâm cau lại của anh cuối cùng cũng giãn ra khi nhìn thấy nụ cười bên môi Tống Phưởng.
Cánh tay dài duỗi ra, cô bị anh ôm vào ngực.
Cằm chống lên xương bả vai anh, cô tự nhiên ôm lại anh.
“Em lên mạng xem trận thứ hai các anh đánh rồi, đánh tốt lắm.” Cô lo lắng lại bị anh trào phúng, bổ sung một câu: “Không được nói em xem thi đấu không hiểu gì.”
Anh cười trầm thấp thành tiếng, lồng ngực rộng dán chặt lấy cô khẽ chấn động theo. “Hôm nay thế nào?”
Cô biết rõ anh hỏi gì, cười, “Rất tốt. Anh không cần lo cho em.”
Vẻ mặt anh giãn ra, trái tim căng thẳng cả một ngày hoàn toàn thả lỏng vì câu nói này của cô. Anh ôm cô không nói gì, vài phút sau mới lên tiếng. Anh than nhẹ một tiếng, trong giọng nói như có như không bất đắc dĩ: “Hôm nay thua TR, anh căng thẳng hơn cả thua chung kết S6.”
Tống Phưởng không hiểu: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì sợ em sẽ đau lòng.”
Anh luôn hiểu trái tim pha lê của bạn gái.
Có lần vì những lời đồn đại trêи mạng mà Tống Phưởng im lặng cả buổi trưa.
Anh vừa thấy bất đắc dĩ lại vừa cảm động.
Hôm nay thua TR.
Trong giây phút nhà chính màu đỏ sụp đổ, anh nghĩ tới cô đầu tiên.
Thậm chí anh còn tưởng tượng dáng vẻ Tống Phưởng nhíu mi, quệt miệng nhìn điện thoại, khi đọc những bình luận quá đáng, cô xắn hết tay áo lên, nghiêm túc tranh luận với những người kia.
Đương nhiên, mười lần thì đến tám lần cô không cãi thắng những kẻ già đời kia.
Thế là càng phiền muộn hơn.
Trước kia cô độc một mình, không có gì phải lo lắng, không có gì cần băn khoăn. Thản nhiên đi lên phía trước, không quan tâm mọi chỉ trích. Nhưng bây giờ bên cạnh có cô bạn gái trái tim pha lê, anh cũng bắt đầu để ý những chỉ trích kia, bởi vì lo lắng bạn gái sẽ đau lòng trước những lời chửi bới anh.
Lòng Tống Phưởng hơi chua xót.
Tay cô ôm eo anh siết chặt, giọng nói trong lòng anh buồn bực: “Em sẽ làm một người bạn gái hiểu chuyện như Lý Tiêu, anh không cần lo em sẽ đau lòng, em sẽ tự điểu chỉnh bản thân…”
“Không cần.” Anh hôn đỉnh đầu người trong lòng một cái, “Làm chính bản thân em là tốt rồi, giữa chúng ta không cần em thay đổi gì hết.”
Mũi cô cay cay: “Giang Ký Minh, anh nói thật đi, có phải bạn gái như em rất không xứng chức không?”
“Có chút không xứng chức chứ không phải rất. Không xứng chức ở trong phạm vi anh có thể chấp nhận.” Anh nói, “Tống Phưởng, anh rất thích em, không liên quan đến xứng chức hay không, anh rất thích em.” Rất thích là em, không phải cái gì xứng chức với không xứng chức.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Phưởng ngẩng khỏi ngực anh.
Đáy mắt ướt nhẹp, ánh mắt bình tĩnh.
Ngay khi Giang Ký Minh cho rằng Tống Phưởng sẽ cảm động với lời giải thích lần này của mình, hôn mình nồng nhiệt thì không ngờ cô lại buông tay ôm anh ra, kéo anh đến bàn trang điểm không quay đầu lại, nói: “Anh đối tốt với em như thế, em cũng muốn đối với anh rất rất tốt! Lần này em lại mang tới một lọ kem mắt cực tốt, chưa hề khui nhé, cho anh dùng đó!”
Giang Ký Minh: “…”
Bạn trai beauty blogger chua xót chảy nước mắt.
…
Vòng tứ kết mid-season cử hành ở sân vận động Olympic.
RG với thành công chen vào tứ kết với tư thái dễ như chơi.
Trong trận đấu cùng YU, RG không lơ là, nắm chặt thời cơ khi xuôi gió, phá bỏ áp lực khi ngược gió, cuối cùng càn quét YU, ghi được tỉ số 3: 0 và tiến vào trận chung kết.
Trận này, Tống Phưởng ở dưới khán đài theo dõi.
Cô và Lý Tiêu sóng vai ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng còn đưa tin thời gian thực cho Uyển Uyển bận làm việc ở thành phố A.
Giây phút Rg chiến thắng, tiếng hoan hô toàn trường như muốn banh nóc sân vận động.
Màn hình lớn lia sang mặt Giang Ký Minh.
Anh đang nói chuyện với 11 bên cạnh, hình dáng gò má như dao khắc, mũi cao thẳng. Nửa mặt này đủ để fan nữ lại hò hét một trận nữa.
Lý Tiêu cũng cảm thán: “Chị thật phục khuôn mặt Giang Ký Minh nhà em đấy.”
Kết thúc trận đấu, Lý Tiêu và Tống Phưởng trở lại hậu trường.
Hầu Tử và Bàn Tử với Koki đã xuống, còn 11 và Giang Ký Minh không biết đi đâu rồi.
Hỏi Hầu Tử, Hầu Tử nói là A Kỳ tìm bọn họ nói chuyện.
Tống Phưởng ở nguyên đó đợi Giang Ký Minh đến.
Hai người Hầu Tử và Lý Tiêu đi nói chuyện yêu đương, Koki nấu cháo điện thoại với Uyển Uyển, còn lại chó FA Bàn Tử lẻ loi hiu quạnh nói chuyện phiếm giải sầu cùng Tống Phưởng.
Bọn họ trò chuyện câu được câu không.
Bầu không khí rất hài hòa, cho đến khi —— một người mặc đồ cosplay Jinx* với mái tóc dài xanh lam, tay cầm súng mô hình, nhảy tới trước mặt Bàn Tử.
“Hey! Tiểu Húc Húc.” Giọng nói thiếu nữ nhỏ nhẹ, cười lên ngọt chết người.
Trần Húc thấy thiếu nữ thì kinh ngạc quên nhúc nhích, chỉ có đôi mắt nhanh lướt từ mặt cô gái xuống dưới, khi nhìn thấy cặp bưởi kia thì hoàn toàn dừng lại.
Mặt Tiểu Fat Fat thanh thuần đỏ như quả cà chua.
“Ey, sao anh không nói gì hả Tiểu Húc Húc? Nhìn thấy em ngạc nhiên vậy sao?” Thiếu nữ cười tủm tỉm, lại nói: “Em nghe nói anh thích nữ tướng Jinx này nhất, nên đặc biệt cos đấy. Bạn em đều nói độ khó tái hiện siêu cao.”
Đôi mày lá liễu vẽ cao nhướng lên. Bởi vì ngũ quan cô ấy vốn lập thể, hốc mắt rất sâu, đánh khối và highlight càng rõ nét. Cô ấy còn đeo lens màu đỏ xinh đẹp, lông mi siêu dài, đánh phấn mắt và kẻ mắt các thứ. Cuối cùng độ tái hiện rất khá.
Chỉ là —— hình như ngực Jinx không lớn bằng cô ấy…
Tống Phưởng đứng bên cạnh quan sát thiếu nữ, đột nhiên nhớ ra cô ấy là cô gái mặc đồ Lolita trong giải đấu mùa xuân lúc trước!
Emmmm ngực em gái nhỏ, phát triển rất tốt.
Bàn Tử đỏ mặt cởi đồng phục đội xuống, mặc vào người thiếu nữ, kéo khóa lên, che đi cảnh đẹp trước ngực cô ấy. Sau đó, cậu ta kéo cô gái đi lên phía trước, không biết là đi đâu.
Thiếu nữ bên cạnh bị kéo đi, còn vẫy tay tạm biệt Tống Phưởng: “Chị tiểu thư xinh đẹp, hẹn gặp lại lần sau nha!!!”
Tống Phưởng mím môi cười, cũng vẫy tay với cô ấy.
Thiếu nữ và Bàn Tử đi rồi, Tống Phưởng chờ Giang Ký Minh vẫn chưa quay lại, trái lại nhận được điện thoại của Đường Kiêu.
Đường Kiêu không vòng vo nhiều, vào thẳng vấn đề: “Tiểu Nhật Phương, có công việc này cậu có nhận không?”
"Công việc gì?"
“Công việc nghệ sĩ trang điểm cho chuyến lưu diễn toàn cầu của Đường Ngu.”
Đường Ngu là nữ minh tinh bây giờ chạm tay là bỏng. Bản thân cô ấy có năng lực nghiệp vụ rất tốt, gần đây cô ấy cũng phất lên rất nhiều nhờ tham gia show truyền hình thực tế về tình yêu của ngôi sao.
Tống Phưởng hơi kinh ngạc: “Sao cậu lại liên lạc được với cô ấy?”
“Bạn trai tớ là người đại diện của cô ấy.”
“Bạn trai cậu?! Cậu vừa mới chia tay một huấn luyện viên thể hình phải không?”
Nhắc đến chuyện này lại chọc Đường Kiêu giận: “Lúc trước hãng V khai trương cửa hàng pop-up quốc tế tớ đã muốn nói với cậu rồi, nhưng trong lòng cậu chỉ nghĩ đến bạn trai thôi, nào có nghe vào lời tớ nói đâu.” Sau đó, anh ấy lại nói: “Tớ đã bảo cậu trọng sắc khinh bạn mà lại, lệch đi đâu được.”
Tống Phưởng hơi xấu hổ.
“Gần đây cậu là beauty blogger nổi nhất trêи mạng. Bạn trai tớ nhìn trúng năng lực nghiệp vụ của cậu, cũng nhìn trúng độ nổi tiếng tự thân của cậu nên rất muốn hợp tác.”
Beauty blogger nổi nhất dạo này hợp tác cùng ngôi sao dạo này hot nhất, đối với đôi bên là chuyện cả hai cùng có lợi.
“Thế nào, đồng ý không?”
Tống Phưởng suy tư vài giây, do dự nói: “Cậu cho tớ suy nghĩ vài ngày.”
“Được, cậu nghĩ ký đi, nghĩ thông thì nhớ gọi cho tớ.”
“Ừm.”
Nói xong, cúp điện thoại.
Đi làm chuyên viên trang điểm cá nhân chắc chắn sẽ làm tăng giá trị và sự nổi tiếng của cô, nhưng chắc chắn cô sẽ bận rộn trở lại, thậm chí có thể bận hơn cả khi mới hợp tác mỹ phẩm, bận đến không rảnh quan tâm bạn trai, không rảnh yêu đương.
Cô thở dài thườn thượt.
Trời cao ơi, tại sao ông luôn ném cho con câu hỏi lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp vậy.
Đang lúc cô phiền muộn, phía sau truyền đến giọng Giang Ký Minh: “Tống Phưởng.”
“Em ở đây.” Tống Phưởng xoay người, chạy về phía anh. “Em vừa nghe điện thoại.”
Nghe điện thoại lâu như vậy —— “Không có chuyện gì chứ?”
Tống Phưởng khựng lại ba giây, “Không có gì đâu.”