• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau.

Tống Phưởng dụi đôi mắt nhập nhèm, chống nửa người ngồi trêи giường. Mái tóc đen hơi xoăn xõa bên vai. Ga trải giường trượt xuống, để lộ chiếc cổ mảnh mai với những dấu hôn đỏ sậm, xương quai xanh sâu vừa phải, vừa vặn che đi cảnh xuân trước ngực.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, cô quay đầu nhìn thấy dáng người mơ hồ sau lớp kính mờ.

Mấy phút sau.

Cửa phòng tắm bị mở ra, anh đi từ bên trong ra. Bên eo quấn khăn lông trắng, vai rộng eo hẹp, để trần thân trêи, hào phóng hiện ra một loạt cơ bụng socola.

Tống Phưởng quan sát anh vài lần từ đầu đến chân, đại não trống rỗng nhanh chóng tuôn ra rất nhiều đoạn ngắn của hôm qua. Mỗi đoạn đều rất ngắn nhưng đều có thể làm cô đỏ bừng mặt.

Tim nổi trống, rối như đay. Cô ngượng ngùng dời mắt, lại nằm xuống giường. Cô kéo ga giường lên che đi nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen bóng và vài sợi tóc mái dán trêи trán.

Tiếng dép lê trêи sàn cách cô ngày càng gần, tiếng bước chân chậm rãi dừng lại bên giường.

Anh nhìn cô trêи giường cười như không cười, ngón tay dài kéo một góc ga giường xuống, cả khuôn mặt cô lại lộ ra.

Khi thấy gương mặt cô, ý cười trong mắt anh càng đậm hơn, lòng bàn tay ấm áp chọt lên mặt cô: “Con cua hấp chín.”

Tống Phưởng: “…”

Đồ khốn! Còn không cho người ta xấu hổ nữa hả!

Chăn mềm bị kéo lên che kín cả mặt, một sợi tóc cũng không lộ.



Đoàn người RG dùng cơm trưa tại nhà hàng khách sạn.

Tống Phưởng và Giang Ký Minh khoan thai đến muộn.

Khi mọi người thấy Tống Phưởng mặc áo len màu đen cao cổ, lập tức hiểu ra.

Ấy dà.

Vỗ tay vì tình yêu.

Lý Tiêu rất thích thảo luận chuyện làm đẹp với Tống Phưởng. Vừa thấy cô đến, chị ấy lập tức bắt chồng bên cạnh đứng lên, kéo ghế ra cho Tống Phưởng ngồi, muốn tâm sự với bà chủ làm đẹp xem dạo này có sản phẩm nào mới phù hợp.

Tống Phưởng rất vui lòng nhưng Hầu Tử bị vợ đuổi rất không vui, Giang Ký Minh bạn trai bà chủ làm đẹp cũng rất rất rất rất không vui!

Đáng tiếc, một người không chịu được ánh nhìn chăm chú của vợ, một người lại không thể chịu được sự tấn công mềm dẻo của bạn gái, tất cả đều bị đánh bại.

Vì vậy, mọi người ở nhà ăn khách sạn X có thể nhìn thấy một màn ——

Hai cô gái ngồi cùng một chỗ, mỗi người một tay phấn son, trò chuyện cực kỳ vui vẻ. Hai chàng trai cách đó không xa đều cầm lon bia chưa khui, nhìn thẳng vào bọn họ, ánh mắt thâm thúy, oán hận.

Nhưng vẫn có những người không có mắt nhìn chạm vào họng súng ——

“Ký Minh à.”

Giang Ký Minh lạnh lùng nhìn người đến. Không nói chuyện.

Lúc này 11 chưa thấm rượu lắm, đầu óc rất là tỉnh táo, cũng rõ ràng bị ánh mắt Giang Ký Minh nhìn chằm chằm tê cả da đầu, “Người anh em, tôi nói với cậu nè, hôm qua thật sự không phải tôi chuốc Soraka đâu!”

Hôm qua anh ta uống nửa tỉnh nửa say, vì chiến thắng mà lá gan to hơn trước không ít, phóng đến tận trời, dám kéo cả bạn gái Giang Ký Minh đi. Sáng nay anh ta tỉnh rượu nghĩ lại, sợ đổ hết mồ hôi lạnh.

“Em ấy chỉ chơi vài ván rồi thôi, tự ngồi xổm trong góc tu hết chai này đến chai khác, chỉ một lúc tôi không chú ý đến em ấy thôi mà đã uống xong mấy chai rồi.”

Giang Ký Minh khựng lại, quay đầu nhìn anh ta: “Cô ấy tự uống?”

“Đúng vậy, đúng vậy, tự uống. Lạy hồn, ai trong chúng tôi dám chuốc rượu bạn gái đội bá chứ, ngại sống lâu quá hay sao?!”

Khi anh ta phát hiện Tống Phưởng đã uống vài chai thì sợ giật cả mình, thần chí tỉnh táo hơn nhiều, vội vàng đi lên khuyên can, chị gái ơi đừng uống nữa, lát mà bất tỉnh nhân sự thì Akoo đánh chết anh đấy!

Tống Phưởng nghe vậy cười cười, đặt chai bia lên khay trà bằng thủy tinh, không uống không uống nữa, thế này đủ rồi.

Đủ rồi? Đủ cái gì? Hai chữ này lại làm 11 mê man.

Sau đó, chỉ thấy Tống Phưởng đứng dậy, giẫm lên đôi giày cao gót, đi đứng lảo đảo. 11 nói với cô, Soraka, anh đỡ em qua nhé. Nào ngờ tiểu thư Soraka xua tay, không cần không cần, anh trăm ngàn lần đừng lại đây!

11 càng mê man.

11 thao thao bất tuyệt giải thích, một rổ từ ngữ lớn, dùng cả ưu lẫn khuyết điểm, khô khan cả miệng, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại được tiếng "À" không mặn không nhạt của Giang Ký Minh.

“Người anh em, cậu à có ý gì?! Thật sự không phải tôi chuốc Soraka quá chén mà, tự em ấy uống đó, cậu tuyệt đối đừng tính sổ với tôi nha!”

Không đợi Giang Ký Minh nói chuyện, Hầu Tử đột nhiên lên tiếng, “Anh 11.”

“Sao!”

“Đầu anh to quá, cản trở em ngắm vợ. Anh lui sang bên cạnh đi.”

“…”

Lui cái thằng bố Thomas Maneuver* nhà cậu.

(*) Đây là một động tác Hiphop. Động tác này là tách hai chân và hạ thấp trọng tâm cơ thể, hơi nghiêng người về phía trước, nâng chân trái lên trêи bên trái, mở rộng chân phải sang trái qua lưng và hạ xuống, đặt tay trái vào chân, hỗ trợ và nối chân. Kiểu nhảy Thomas

Đầu to á?

Có coi ông đây là anh rể không thế?



Buổi tối.

Chiều mai về nước, Tống Phưởng ở trong phòng sắp xếp hành lý.

Cô gấp từng bộ quần áo cho vào vali, tỉ mẩn dọn từng món đồ lặt vặt, còn cả —— huy chương vàng mid-season.

Huy chương vàng rất lớn, dù không phải vàng ròng nhưng cầm trong tay vẫn rất nặng.

Huy chương vàng được trao bởi Ronaldo cầu thủ bóng đá nổi tiếng người Brazil cho đội chiến thắng mid-season.

Tống Phưởng còn nhớ khi Ronaldo, khán phòng đột nhiên truyền đến những tiếng hò hét đều nhịp.

AKoo! AKoo! AKoo!

Nhiệt huyết sôi trào.

Huy chương vàng mid-season ——

Lực chú ý của Tống Phưởng lại đặt lên huy chương vàng trong lòng bàn tay.

Mặc dù biết nó không phải vàng ròng.

Nhưng cô rất rất rất rất muốn…

Cắn một cái!

Khi Giang Ký Minh về phòng chỉ thấy Tống Phưởng ngồi ngây ra trêи giường lớn bừa bộn, choáng váng cầm huy chương vàng mid-season của mình.

Anh im lặng không nói gì, mặt vô cảm đến bên cạnh cô.

“Ơ anh về rồi à.” Tống Phưởng không hiện anh không vui, còn ngốc hỏi: “Huy chương vàng trước kia có anh đều lớn thế này à?”

Cô cầm huy chương vàng lên trước mặt, gần hơn chút nữa là có thể che khuất hết mặt rồi.

Thật sự rất lớn.

Giang Ký Minh lặng yên ba giây, lấy đi huy chương vàng, tiện tay ném vào vali trống không dưới đất. Rơi xuống đất cộp một tiếng, hoàn toàn không giống đang đối xử với huy chương vàng của mình. Sau đó, bàn tay giữ lấy cổ tay trắng nõn đang lộn xộn, sấn người đến, đặt cô dưới thân.

Tống Phưởng không kịp phản ứng, nhìn vào mắt anh, “Giang, Giang Ký Minh?” Anh sao thế?

Mắt anh trầm trầm, nhìn cô không chớp mắt, nói: “Cả ngày hôm nay em đều không để ý anh.”

“Đâu có đâu.”

“Hơn nửa ngày đều ở cùng Lý Tiêu, trở về phòng không phải cắt video thì là thu dọn đồ đạc, lại còn nhìn huy chương vàng.”

Tống Phưởng từ tốn giải thích: “Cắt video vì em thiếu mấy cái chưa đăng; thu dọn hành lý vì ngày mai chúng ta sẽ trở lại Trung Quốc; xem huy chương vàng vì huy chương vàng của bạn trai em quá đẹp.”

Lần nay đến cả hai chữ ‘Bạn trai’ cũng không dỗ được anh. Anh như không nghe thấy tí nào lời giải thích của cô, nhạt giọng nói: “Em bận đến nỗi không phát hiện anh ra khỏi phòng lúc nào.”

Câu này làm Tống Phưởng nghẹn lại.

Bởi vì đúng là vậy thật. Khi cô dọn đồ cần giúp một tay mà gọi anh không có ai đáp, mới phát hiện anh đã ra ngoài.

Ánh mắt Giang Ký Minh như dã thú nhỏ bị thương.

Thậm chí Tống Phưởng còn nhìn ra, nỗi buồn… tại sao sau khi lên giường em như biến thành người khác.

Có phải cô với bạn trai mình cầm lộn kịch bản rồi không?

Ba mươi sáu kế, chịu thua là thượng sách.

Cô sán đầu lại, hôn lên môi anh, áy náy cười: “Em xin lỗi, em đảm bảo sau này nhất định sẽ không lơ là anh nữa.”

Anh nhìn vào mắt cô: “Không cho phép tái phạm.”

“Vâng vâng!”

Cô nhanh chóng gật đầu, lại hôn môi anh một cái.

Chóp mũi dán chóp mũi, gần đến có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Bầu không khí dần mập mờ lên.

Anh hôn một đường từ môi cô xuống dưới, dịu dàng trân trọng, như đối đãi vật quý giá nhất.

Tay thăm dò vào theo vạt áo t-shirt, cởi bỏ trở ngại, đẩy lên, bàn tay khó khăn lắm mới có thể nắm lấy nơi trắng mịn đẫy đà kia.

Da thịt cô đều đặn, làn da trắng nõn thanh tú, vòng eo mềm mại. Anh ôm cô vào lòng vuốt ve, thân thể cô mềm mại như không xương.

Tay trái dạo chơi từng nơi mẫn cảm trêи cơ thể mềm mại, kϊƈɦ thích đến mức cô nói cũng không thành câu, chỉ có thể líu ríu đứt quãng: “Ưm… Anh, anh đừng ʍút̼ chỗ đó! Em không còn áo cao cổ nào để mặc đâu!”

Người phía trêи ngoảnh mặt làm ngơ, môi lưỡi đi xuống từng tấc, tỉ mỉ gặm cắn. Cô bị làm cho nức nở muốn khóc thành tiếng nhưng lại thở gấp không ngừng.

*

RG đã phá vỡ lời nguyền của giải mid-season, đại diện cho khu LPL giành được chiếc cúp vô địch mid-season.

Đến lúc này, Akoo và 11 đã giành chiến thắng ba trận đấu lớn: trận chung kết chính thức của S series, thi đấu All-Star và Mid-Season, trở thành người đầu tiên giành được Grand Slam trong lịch sử của LOL.

Đồng thời tát thẳng vào mặt những antifan trước kia nói cả đời này RG cũng không chạm được vào cúp mid-season.

Cùng ngày kết thúc trận chung kết, tin tức đã tràn cả trong nước và ngoài nước.

Nhất là nhiệt độ trong nước cực kỳ cao.

Weibo chính thức của RG đưa tin tình hình thi đấu mid-season đã nhận được tới 110.000 lượt thích chỉ trong một đêm, các bình luận thậm chí còn lên hơn hàng chục nghìn ——

【 A a a a a a RG làm vẻ vang! 】

【 Cảm ơn A thần lúc trước có thể gánh chịu những lời chửi bới ngu nhục từ s6, liên tục đi lên phía trước cùng RG, đoạt lại chức vô địch 】

【 RG tuyệt lắm, khen ngợi mọi người 】

【 Trận thứ năm trong chung kết kia thật sự xem không dám thả lỏng tim, như là mẹ nó ngồi cáp treo ý. May mà thắng rồi! 】

【 Để chúc mừng chiến thắng của RG, hôm nay tôi quyết định ăn mười thanh chocolate! 】

【 … 】

Độ chú ý của LPL trêи mạng liên tục tăng cao trong mấy ngày nay.

Nick marketing nào đó khi phổ cập khoa học giải thưởng Grand Slam LOL cho những người ngoài giới, tiện thể đính kèm mấy tấm ảnh của Giang Ký Minh.

Từ đấy không thể cản nổi.

Fan Weibo Giang Ký Minh tăng lên như bơm máu gà, chỉ trong vài tiếng mà tăng hơn trăm nghìn fan hâm mộ mới.

Hot search ngày đó cũng từ #RG chiến thắng Mid-season# → #RG thắng# → #Đội trưởng RG được Grand Slam# → #Em muốn gả cho A thần#

Một đống fan mới hăng máu tràn vào Weibo Giang Ký Minh.

Đám người hy vọng có thể thấy nhiều ảnh mỹ nam eSport hơn, lội đến cả đáy Weibo của anh mà cuối cùng chẳng thu hoạch được gì.

Lại còn nhé, trong Weibo không phải share các bài đăng trêи blog chính thức thì là đăng bài nói mấy giờ tối nay livestream, bài đăng liên quan đến bản thân thì lẻ tẻ hoặc hầu như không có —— một năm trước thì còn đăng một, hai tấm ảnh chụp chó mình nuôi, mấy tháng gần đây thì đến cả ảnh chó cũng chẳng buồn post.

Đúng như nick marketing kia nói, MID đệ nhất eSport đúng là cực kỳ kín tiếng và cao ngạo lạnh lùng.

Cỏ trêи Weibo quạnh quẽ đã mọc cao, nhưng nhìn giá trị nhan sắc của anh đã nâng eSport lên một khoảng trời mới, nên vẫn không unfollow. Nói gì đi nữa thì a a a a a Akoo cũng ngon zai quá đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK