Cũng may bà chủ làm đẹp chính là bà chủ, kỹ thuật quá cứng, tốc độ tay tiêu chuẩn, chưa đến ba ngày đã quay bù hết video thiếu, thậm chí buổi chiều nào đó còn rảnh rỗi có thời gian mở livestream tương tác với fan hâm mộ.
Người xem và bình luận không ngừng tăng lên, Tống Phưởng chọn vài câu để trả lời ——
“Các bạn muốn xem ’50 câu hỏi về mình’ không? Trước kia đã đăng rồi nè. Ừm, được, sau này có thời gian sẽ làm.”
“Sản phẩm mới? Gần đây nhiều lắm, nhiều cái dùng rất tốt, cuối tháng mình sẽ đăng video chia sẻ những món đồ yêu thích để các bạn trồng thảo nguyên cỏ xanh.”
Tại sao con boss trang điểm kia không xuất hiện á?”
Cô vừa đọc bình luận này xong, Demacia vẫn luôn nằm sấp trêи thảm trải sàn đột nhiên mở mắt ra, bốn chân chậm rãi đứng lên, một con ‘boss’ mà đi đường như ‘quàng thượng’, ngẩng cao đầu đến trước màn hình.
Lại còn ôm tỳ bà che nửa mặt*, chỉ lộ ra nửa mặt chó, ánh mắt dò xét. Nghe nói có người đang gọi tui hở.
(*) Ôm tỳ bà che nửa mặt: Trạng thái ngại ngùng
Demacia đột nhiên xuất hiện khiến người xem lại cao trào.
【 Uầy, đến rồi đến rồi, ngôi sao tương lai của giới làm đẹp, nó! Đến! rồi!! 】
【 Tiểu Nhật Phương ơi, boss này chị nuôi hay bạn chị nuôi thế?! 】
【 Con boss này nhìn thật mẹ nó quen mắt 】
【 Quen mắt +10086 cảm giác mới thấy gần đây 】
【 Tôi mới tới, chuyện Tiểu Nhật Phương nuôi chó là sao dạ? Tại sao trước kia không thấy cô ấy post trêи Ins hay Weibo bao giờ 】
【 Nào nào, mang cho bạn mới tới một cái kem nền đi, cho bọn họ mở mang tầm mắt 】
【 Tự dưng có loại dự cảm không lành… Có phải vợ tôi bị thằng lào nó bắt cóc không nhỉ QAQ 】
Tống Phưởng vuốt lông Demacia, hỏi: “Đói hả?”
Demacia đưa đầu qua, ghé sát vào lòng cô, nào còn nửa phần kiêu ngạo vừa rồi, mềm mại cute, mềm mại kawaii.
“Vậy chị cho em ăn chút gì nhé, em cẩn thận chút, đừng để anh ấy phát hiện.”
“Gâu!”
Tống Phưởng xoay người, nói với camera: “Boss đói rồi, mình đi lấy thức ăn cho nó, hôm nay live đến đây thôi nhé, bai bai.”
Bình luận ‘Tiểu Nhật Phương đừng đi mà!!!’ bắn điên cuồng cũng không thể giữ trái tim beauty blogger ở lại. Ngón tay dài nhấn một cái, không chút do dự tắt live.
“Streamer đang rời đi, bạn có thể qua nơi khác xem.”
Nhìn đi con Peppa Pig kia!
Ai bảo gọi con boss kia ra! Ai! Đứa lào vừa nói muốn gọi con chó trang điểm ra hả! Đứng ra đây tao nói chuyện!
…
Tối qua làm cơm Tống Phưởng đã tiện tay làm thức ăn chó cho Demacia, bọc bọc thực phẩm vào, cất trong tủ lạnh. Bây giờ dùng chỉ cần lấy ra, nặn thành hai ba viên tròn nhỏ, đặt trong lồng hấp đến khi chín là được.
Demacia không chỉ là chó tinh mà lại còn ăn như mỏ khoét.
Giang Ký Minh sợ nó ăn nhiều tiêu hóa không tốt, người kia ý chí sắt đá, nó làm nũng tung tóe cũng không cho nó thêm ít thịt vụn. Nhưng nữ chủ nhân Tống Phưởng mới lên cấp thì khác, cô mềm lòng, bình thường nó chỉ cần bán manh đơn giản là cô đồng ý hết.
Đúng là đồng minh mỏ khoét mà.
Nhưng thật bất hạnh —— mấy ngày trước đồng mình bị bắt làm tù binh.
Viên chưng chín rất nhanh, cô đặt viên vào bát của nó, đẩy tới trước mặt nó.
Demacia ɭϊếʍ tay cô, dường như đang nói cảm ơn.
Tống Phưởng cười: “Không cần cảm ơn.”
Demacia cúi đầu, vùi miệng vào bát, thở hổn hà hổn hển ăn.
Tống Phưởng ngồi xổm người xuống, hai tay ôm đầu gối, phối hợp nói.
“Mấy ngày trước cho em ăn bị anh ấy phát hiện, chị bị bắt đọc 《Cần biết khi nuôi chó》 và 《Hậu quả khi chó ăn nhiều》 tận 45 phút đấy!”
“Cho nên lần này em trăm nghìn lần đừng để bị anh ấy phát hiện nhá. Sau khi anh ấy về thì em phải giả bộ chưa ăn gì, đói lả ra ý.”
“Chị tin tưởng em là một con chó tinh, chắc chắn kỹ năng diễn cũng đạt chuẩn!”
Mặc dù bình thường nhìn nó rất nghịch nhưng có hai lúc lại ngoan khiến người ta giật mình. Một là khi ngủ, hai là khi ăn. Nhất là cái thứ hai, nó ngoan đến độ như có hai chữ —— ngoan ngoãn to đùng ghi trêи trán.
Tống Phưởng càng nhìn càng thích, vươn tay vuốt lông trêи người nó, cười: “Demacia, sao em lại đáng yêu thế nhỉ.” Nói xong, lại nghĩ tới chuyện vài ngày trước bị người nào đó bắt đọc 《Cần biết khi nuôi chó》, giận dữ nói tiếp: “Đáng yêu gấp trăm nghìn lần chủ nhân kia của em!”
“Đáng yêu?”
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, giọng điệu không mặn không nhạt, không có chút tình cảm nào. Nụ cười Tống Phưởng cứng đờ bên môi, tay run một cái, toàn thân giật nảy, không dám động đậy.
Demacia bên cạnh mờ mịt ngẩng đầu lên.
Nó còn chưa nhai xong thức ăn trong miệng, vừa nhai kỹ vừa nhìn qua nhìn lại giữa mặt Tống Phưởng và mặt người phía sau cô.
“Gâu gâu!” Nó chào hỏi nam chủ nhân vừa trở về nhà.
Tống Phưởng máy móc quay đầu lại, nhìn người đàn ông phía sau ôm ngực tựa khung cửa phòng bếp, dù bận vẫn ung dung, dường như đã đứng đó một vạn năm rồi.
Cô cười gượng hai tiếng: “He he, anh về rồi.”
“Ừ.” Hình như anh biết cô sẽ hỏi gì tiếp, không đợi cô hỏi đã đáp: “Về từ lúc em nói ‘Không cần cảm ơn’.”
Không cần cảm ơn?
Tống Phưởng cố gắng ngẫm lại, những lời cô nói sau ‘Không cần cảm ơn’…
… Và thế… Là hết…
Ánh mắt anh không nặng không nhẹ nhìn cô, cô bị nhìn chằm chằm đến tim hoảng loạn, chân tay co rúm không biết nên để đâu.
Demacia ăn viên xong, móng vuốt nhỏ hất bát chó sang bên cạnh, bốn chân bước qua hai người, ra khỏi phòng bếp.
Chiến trường phòng bếp chỉ còn đôi tình nhân.
Tình hình cực kỳ rõ ràng. Nhà trai chiếm ưu thế, nhà gái cử động khó khăn, một ánh mắt của quân địch cũng có thể làm cô tan tác.
Tống Phưởng kiên trì đứng dậy, còn muốn vớt vát lần cuối, “A thần, chuyện, chuyện không phải như anh nghĩ đâu. Anh xem, anh là người thành phố O, em là người thành phố A, ý ‘Đáng yêu’ trong lời người thành phố A chúng em không giống ‘Đáng yêu’ trong tiếng phổ thông, nhưng cũng không phải là không đáng yêu, ài, nói sao ta ——”
Lấy cớ sứt sẹo, càng tô càng đen, thà rằng đừng giải thích, lôi cả mình vào.
Lông mày Giang Ký Minh không động, một tay đút túi quần, đi từng bước về phía cô. Khí thế anh cường hãn, ép sát từng bước làm Tống Phưởng chỉ có thể lùi lại từng bước.
Mãi đến khi chân dán vào tủ lạnh, cả lưng dán lên tủ lạnh, cô bị một tay anh chặn lại, anh mới ngừng bước.
Cô nuốt khan, ép mình nhìn vào người đàn ông.
“Tống Phưởng.”
“… Có.”
Đôi mắt đen híp lại đầy nguy hiểm, “Vậy mà em lại so anh với một con chó hả?”
“…”
“So đáng yêu hơn anh gấp trăm nghìn lần?”
“…”
“Giải thích đi chứ? Sao?”
Tống Phưởng cũng không biết sao, đại não nhất thời giật giật, hai tay chụp lên sườn mặt anh, vẻ mặt thành khẩn, "Không sao, không sao hết, tay anh đẹp hơn nó gấp trăm lần.”
Lời này chưa dứt, mặt Giang Ký Minh càng đen hơn, y như đít nồi. “Vậy mà em lại so tay anh với cặp móng vuốt lông lá kia?!”
“…”
Cô nên ngậm miệng lại!
Sau đó, dưới sự giám sát của Giang Ký Minh, Tống Phưởng lại ôn tập hai kiệt tác 《Cần biết khi nuôi chó》 và 《Hậu quả khi chó ăn nhiều》, đồng thời nghiên cứu một cuốn sách mới khác —— 《Bạn trai đáng yêu nhất á!》
Quỷ ngây thơ.
…
Ăn cơm tối xong, em trai Tống Huyên gọi điện thoại đến.
Gần đây Tống Huyên đổi ký túc học ngoại trú, bởi vì trường học không cho phép mang điện thoại nên đã một thời gian cậu chưa liên lạc với cô. Lúc này gọi đến, Tống Phưởng cho rằng cậu sẽ giống lúc trước, quan tâm hỏi han cô dạo này thế nào, nào ngờ thằng nhãi này vừa mở miệng là nói RG thi đấu Mid-season thật là đỉnh của chóp!!!
“…”
Sói mắt trắng.
Ở thôn không có mạng, hôm nay Tống Huyên mới xem video thi đấu Mid-season.
Giống như cậu dự đoán, lần này RG và FD đánh đủ bo5, nhưng lại không ngờ trận bo5 đặc sắc đến thế, đặc biệt là mấy ván sau, xem tê cả da đầu, cần dùng thuốc trợ tim.
Tống Phưởng rất biết điều, chuyển tay áp điện thoại vào tai Giang Ký Minh.
Điện thoại không mở loa ngoài nhưng vẫn nghe được tiếng bên trong, rất lớn. Đến mức Tống Phưởng nghe rất rõ tiếng Tống Huyên hét lên khi nghe thấy Giang Ký Minh nói chuyện.
Decibel cao như sơn ca.
Dọa Tống Phưởng đến độ vội vàng rụt điện thoại lại.
Em trai hét hỏng cổ cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng làm hỏng tai bạn trai cô.
“Tống Huyên, em ngáo hả!”
“Không phải, không phải đâu chị, em chỉ,” Tống Huyên nghẹn ngào: “Em chỉ quá kϊƈɦ động thôi.”
Tống Phưởng giật khóe miệng, “Tống Huyên, đừng bảo là em khóc đấy nhé.”
“Em không khóc! Khóc đâu mà khóc! Em chỉ kϊƈɦ động quá thôi!” Nói thì chắc nịch nhưng sau đó lại không giấu nổi: “Hu hu hu hu hu em kϊƈɦ động thôi! Hu hu hu hu hu em không khóc mà!”
“…”
“Chị biết không, sau khi s6 kết thúc RG trở về Trung Quốc, một số antifan đặc biệt làm cờ thi đua gửi đến RG. Ngoài mặt là khen ngợi nhưng thật ra là mỉa mai, đại khái là nói chuyện FD đánh bại RG 0:3 thật sự quá sảng kɧօáϊ! Em đọc được bài đó mà tức đến run cả tay!”
Tống Phưởng sửng sốt một chút, nghiêng đầu, nhìn về phía sườn mặt người đàn ông bên cạnh.
Cô biết s6 lúc trước RG nhận rất nhiều chỉ trích, nhưng không biết còn có chuyện antifan gửi cờ thi đua đến.
“Bọn đó thật quá đáng! Lần thi đấu Mid-season này còn có Grand Slam vả mạnh vào mặt bọn nó luôn!”
Chung kết s6 đúng lúc Tống Huyên say mê trò chơi LOL, cậu cũng trở thành fan RG và Akoo đúng chung kết s6.
Thành tích xuất sắc của RG ở vòng bảng khiến đồng đoàn* như cậu hâm mộ không thôi, mà thao tác tinh tế và kỹ thuật tuyệt vời của MID RG đã để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc.
(*) Đồng đoàn: Trình đồng, quá gà
Người này quá 6.
Sau khi xem hết trận đấu, đầu cậu chỉ còn mấy chữ này.
Trong trận chung kết, RG mang niềm hy vọng của giới eSport Trung Quốc, bị đánh bại bởi LCK với tỷ số 3:0 trêи đấu trường thế giới, điều này thực sự khiến LPL tối tăm mặt mũi.
Trêи mạng, từng nhóm antifan mọc lên, cứ hễ có chút tin tức ủng hộ RG đều sẽ bị quy là thủy quân, fan cuồng.
Có người cho rằng RG quản lý tuyển thủ của họ lỏng lẻo, tuyển thủ đoạt giải thưởng lạm phát, 11 ghen tị với Akoo mà ầm ĩ đòi giải nghệ, thành viên trong đội không hòa hợp, phản đối Akoo nhận lương năm tám con số, v.v ... đủ cả, điều kỳ quái nhất Tống Huyên nghe được là 11 để ý một nữ MC, nhưng cuối cùng nữ MC lại yêu đương với Akoo, 11 ghen nên mới thi đấu tệ.
Sau đó, Tống Huyên và những người hâm mộ cũ đã luôn âm thầm ủng hộ RG không rời, đồng hành cùng RG vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Chỉ những ai từng trải mới biết những ngày tháng đó khổ sở như thế nào.
Vì vậy, khi RG nhận được chiếc cúp Mid-season, rất nhiều người ngạc nhiên xen lẫn ghen tị, họ cũng rất vui nhưng cũng không bất ngờ vì chiếc cúp đã được trao cho RG —— danh xứng với thực.
Vài phút cuối trước khi cúp điện thoại, Tống Huyên vẫn còn nghẹn ngào, thậm chí còn khóc nức nở nói, chị à, chị nhất định nhất định phải đối xử cực tốt cực tốt với A thần nhé, nhất định đó! Chúng ta ngoéo tay hứa!
Tống Phưởng dở khóc dở cười.
Cúp điện thoại.
Giang Ký Minh một tay chống đầu, nhíu mày nhìn cô.
Biểu cảm này —— chắc chắn anh đã nghe hết những lời Tống Huyên nói trong điện thoại không sót một chữ!
“Tống Phưởng.”
“Hả?”
“Phải đối xử cực tốt cực tốt với anh?” Anh nhắc lại câu nói kia, giọng điệu nhẹ nhàng, âm cuối hơi lên cao.
“… Em biết rồi!”
“Sau này ——” Anh nhìn cô, nói từng chữ, “Bớt so anh với đầu chó ngu xuẩn kia đi.”
“…”
Sau đó anh không nói nữa, nhưng lại duỗi tay trái mình ra trước mắt Tống Phưởng.
Duỗi tay rộng ra, như muốn chứng minh điều gì với Tống Phưởng.
——Tống tiểu thư, mời em xem cho kỹ vào, tay anh… đẹp hơn trăm nghìn lần móng vuốt của Demacia nhé.
“…”
Cô nghĩ mình thật sự nên đi đọc một cuốn sách —— 《Bạn trai tôi bị thần kinh phải làm sao đây?》
…
Hôm nay Tống Phưởng rất bận rộn.
Em trai Tống Huyên vừa cúp máy, theo ngay sau là tin nhắn Wechat của Đường Kiêu.
【 Đường Kiêu: Tình yêu, cậu đã nghĩ kỹ chưa? 】
【 Đường Kiêu: Tớ biết cậu đang do dự chuyện gì, nhưng vụ hợp tác này sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai cậu sau này. 】
【 Đường Kiêu: Không phải cậu vẫn luôn muốn trở thành đại thần giới làm đẹp ư? 】
【 Đường Kiêu: Cậu cân nhắc kỹ đi! 】
Từng câu từng chữ đều đâm trúng suy nghĩ của cô.