Ngày Tống Phưởng đến công ty quản lý của Đường Ngu để ký hợp đồng, em họ Khương Hiểu không ngừng call cô trong Wechat ——
【 Khương Hiểu: A a a a a a, chị! Chị nhất định phải xin ảnh kèm chữ ký giúp em nhé!!!! 】
【 Khương Hiểu: Aaaaaa, sao chị lại có thể may mắn như thế chứ!!! Còn có thể nói chuyện với nữ thần của em a a a a a, chị là người châu Âu đúng hơmmm!!!! 】
【 Khương Hiểu: Nếu đời này em có thể ở chung một căn phòng với nữ thần, nói một câu với chị ấy thôi là em nguyện ý dâng ra toàn bộ đậu vui vẻ* của em luôn nhá. 】
(*) Đậu vui vẻ: Tiền ảo để chơi trong game Đấu địa chủ
【 Tống Phưởng: … 】
Có thể có chút thành ý không hả.
Trước đó, Tống Phưởng muốn hợp tác cùng Đường Ngu nên lên mạng tìm tòi một vài tin tức liên quan đến Đường Ngu, còn đặc biệt đến hỏi học giả hóng hớt cấp độ 10 —— bạn học Khương Hiểu.
Vừa khéo mấy tháng trước Khương Hiểu chuyển từ người qua đường thành fan ruột cuồng Đường Ngu, học giả bát quái cấp độ 10 biết mọi thứ về Đường Ngu.
Thế là em ấy nói hết một lượt tư liệu của Đường Ngu cho cô, không lệch đi đâu được.
Nhãn mác tốt —— ‘Ăn hàng’ + ‘Cao ngạo lạnh lùng’ + ‘Nữ vương’ + ‘Giọng trầm’ + ‘Một giọng ca siêu thực lực xuất thân từ cuộc thi tài năng’ + ‘Fan quốc tế’
“Từ chương trình thực tế yêu đương của chị ấy và Từ Kiệt, em thấy chị ấy giống một con thiên nga trắng cao ngạo, nhưng sau đó em lại xem rất nhiều vlog tự quay của chị ấy, lúc nào cũng đang ăn ăn ăn, dốc toàn lực về mặt ăn uống, hoàn toàn manh tương phản với giả thiết cao ngạo lạnh lùng a a a a a, siêu đáng yêu luôn.”
Nhãn mác xấu —— ‘Ra vẻ’ + ‘Thích diễn’ + ‘Lăng xê’ + ‘Thích buộc chặt’
Theo Khương Hiểu nói, đa số những nhãn mác này đều bắt nguồn từ fan của Từ Kiệt.
Lúc trước Từ Kiệt siêu hot từ một bộ phim truyền hình IP*, sau đó một bước lên mây, có được lượng lớn fan hâm mộ, đương nhiên đa số trong đó là fan bạn gái.
(*) Phim IP chuyển thể từ chất liệu có tác quyền được ưa chuộng, như trò chơi, âm nhạc và tiểu thuyết.
Từ chương trình thực tế tình cảm, Từ Kiệt và Đường Ngu đã thu hút được nhiều fan cp, đồng thời cũng thu hút được không ít nhiệt cho bản thân, cũng bởi vậy mà Từ Kiệt thành công chen chân vào đội hình tiểu sinh tuyến một đang nổi.
Thần tượng và cô gái khác thường xuyên rắc cẩu lương cả internet, fan bạn gái trước đó đương nhiên không vui, không ngừng chửi bới Đường Ngu, cãi cọ với fan Đường Ngu.
“Em thấy bọn họ toàn GATO thôi! Cái gì mà buộc chặt, cái gì ra vẻ, đám fan bạn gái thật nham hiểm mà đáng sợ. Chị à, bọn họ thật quá đáng, có vài người còn photoshop ảnh vợ Ngu nhà em! Đm!”
“Mà nhé, giả thì đã sao, người nhà bên đấy thì không hưởng hot từ chuyện này chắc? Xào cp vốn là đôi bên có lợi, lại bảo Từ Kiệt không được lợi đi.”
Tống Phưởng nghe Khương Hiểu lải nhải liên miên thật lâu, cuối cùng im lặng cảm thán.
Năng lực xé mặt của giới fan, cũng 6 ghê á!
…
Khi Tống Phưởng đến công ty đại diện MI, Đường Ngu vẫn chưa đến, lễ tân mời cô vào văn phòng, , rót cho cô cốc nước, nói: “Hoạt động có chút thay đổi nhỏ nên có thể bọn họ đến muộn một chút, cô ở đây đợi một lúc nhé, không lâu quá đâu.”
Tống Phưởng cười đáp được.
Chưa ngồi bao lâu, Tống Phưởng chưa đợi được Đường Ngu lại đợi được điện thoại Giang Ký Minh gọi đến.
“Đến rồi sao?”
“Vâng.” Tống Phưởng cụp mắt nhìn đồng hồ trêи cổ tay, nói: “Bây giờ anh phải đang huấn luyện chứ nhỉ?”
“Vừa huấn luyện xong, anh nghỉ ngơi một chút.”
Anh nói dứt lời, Tống Phưởng còn nghe được láng máng giọng nói ——
Hầu Tử: “Anh ấy đánh xong hai ván đã nói đau tay muốn nghỉ ngơi, hóa ra là gọi điện cho Soraka. Buff đau tay biến mất trong nháy mắt.”
Giang Ký Minh: “… Cút xa một chút.”
Trong đầu Tống Phưởng lập tức trồi lên dáng vẻ Giang Ký Minh nghiêm trang nói với huấn luyện viên mình đau tay, thật hề hước, một người như anh mà cũng biết diễn nữa. Thầy của Demacia.
Cô cười khẽ: “Giang Ký Minh, huấn luyện phải nghiêm túc chứ.”
Đầu kia im lặng vài giây, nói bằng giọng rất nhỏ, cứ như đang lẩm bẩm một mình: “Anh biết, nhưng mà anh hơi nhớ em.”
Giọng nói đó làm Tống Phưởng nghĩ rằng tai mình bị cây châm nhỏ đâm mạnh vào.
Từ khi anh quay lại huấn luyện, đã lâu rồi hai người không gặp nhau.
“Em cũng nhớ… Anh.” Cô lại nói: “Nhưng em hy vọng anh có thể nghiêm túc huấn luyện.”
Anh im lặng không nói.
Tống Phưởng nghĩ ngợi nói, “Hôm qua em nói chuyện với ekip của Đường Ngu, công việc lần này bắt đầu vào tháng 6 —— nếu em không nhớ nhầm, đó là trận đầu IO và RG thi đấu đúng không, năm giờ chiều ngày mùng 8 tháng 6 tại 9F quảng trường Quang Minh.”
Anh dừng năm giây mới trả lời: “Ừm.”
“Cho nên,” Chỉ nói chuyện qua điện thoại cũng cảm nhận được cô đang cười: “A thần có thể cho em tấm vé không, ngày mùng 8 ấy.”
Lần này anh dừng ba giây: “Anh suy nghĩ đã.”
“Vậy… được thôi. Có lẽ anh không mong em đến, haiz, nếu anh đã không mong em đến, vậy em sẽ không ——”
“Mai anh sẽ bảo Dư Uyển Uyển mang cho em.”
Tống Phưởng lại nghe thấy tiếng nói thầm cực to đầu kia điện thoại ——
11: “Ha ha ha ha, mọi người nghe thấy không? Cái tên B Giang Ký Minh này đúng là phế vật.”
Giang Ký Minh: “Cút!”
…
Hôm nay Tống Phưởng hơi đen.
Cô đánh loại son môi mới mua, màu sắc khá ổn, nhưng rất nhanh trôi. Uống cốc nước chưa được bao nhiêu mà vết son môi in trêи viền cốc rất đậm; hôm nay cô cũng dùng sản phẩm khóa lớp makeup mới mua của nhãn hiệu nào đó, vừa soi gương thì hú hồn tí phát bệnh tim. Màu mắt và phấn phủ vùng chữ T đã trôi lớp makeup, dù chỉ một ít nhưng thực sự đã là tai nạn lớn của thế kỷ đối với beauty blogger.
Vì thế cô tranh thủ thì giờ ra ngoài sửa lại lớp trang điểm nhưng phát hiện ánh sáng văn phòng không rõ, không tiện trang điểm lại. Cô đứng dậy ra ngoài, hỏi nữ tiếp tân hướng nhà vệ sinh, giẫm lên giày cao gót bước nhanh đến đó.
Ánh đèn nhà vệ sinh dịu nhẹ, dễ cho phái nữ trang điểm lại.
Tống Phưởng lấy phấn phủ trong túi ra, cúi người về trước, cầm ʍút̼ tán, cẩn thận khắc phục ‘vùng thiên tai’.
Từ Kiệt cầm điện thoại bằng một tay, nói với đầu kia: “Biết rồi, tôi đến rồi đây.”
Không biết trong điện thoại nói gì, anh ta cười nhạo một tiếng, “Xin tôi? Không bằng đi xin bà cô kia kìa, van cô ta đừng đột phát bệnh điên trong chương trình.”
Người trong điện thoại còn nói dong dài, Từ Kiệt vừa không kiên nhẫn nhíu mày nghe, vừa vặn tay cầm cửa, mở cửa nhà vệ sinh nam ra.
Anh tư vừa lơ đãng ngẩng đầu nhìn thì lập tức sửng sốt.
Trước bồn rửa màu trắng, một cô gái dáng người mảnh khảnh đang soi gương trang điểm.
Anh ta không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng nhìn thấy bắp chân lộ ra, thẳng tắp thon dài, có da có thịt. Ánh mắt anh ta mê muội, không thể dời đi.
Một lúc sau, anh ta mới nhận ra mình hớ hênh, ho hai tiếng, nhấc chân đi đến bên cạnh cô gái kia.
Tai nghe đặt bên tai vẫn đang kết nối nhưng anh ta không hề lắng nghe, vì toàn bộ sự chú ý đều đặt trêи người cô.
Chậm rãi đi đến, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy gương mặt cô.
Khựng lại.
Người đại diện trong điện thoại thấy anh ta mãi không lên tiếng, hỏi: “Từ Kiệt, cậu có đang nghe không đấy?”
Anh ta điều chỉnh giọng nói của mình, dùng thanh âm từ tính trầm thấp êm tai gấp trăm lần vừa rồi trả lời: “Tôi đang nghe đây, ngài tiếp tục đi.”
Người đại diện nghe xong mãi không hồi phục được tinh thần.
Đm? Thằng nhãi này gọi dạ bảo vâng như vậy từ bao giờ thế?!
Từ Kiệt đi đến trước bồn rửa tay.
Anh ta bình tĩnh lại ngước mắt lên nhìn người trong gương đang chỉnh sửa lớp trang điểm.
Trong đầu chợt nhớ đến một bài thơ anh ta đã đọc cách đây rất lâu ——
“Tam nguyệt tam nhật thiên khí tân,
Trường An thuỷ biên đa lệ nhân.
Thái nùng ý viễn thục thả chân.
Cơ lý tế nhị, cốt nhục quân.”*
(*) Trích từ bài thơ 《Lệ nhân hành》 (Bài hát về người đẹp) của nhà thơ Đỗ Phủ sáng tác năm 753 mô tả cảnh du xuân của 2 anh em nhà Dương Quý phi, từ 1 góc nhìn của ông phản ánh xã hội chân thực lúc bấy giờ trước khi xảy ra nạn An Lộc Sơn vào năm 755.
Bản dịch của Nhượng Tống: (Đoạn này miêu tả dáng vẻ xinh đẹp thướt tha của những phụ nữ du xuân)
Mồng ba tháng ba (1) khí trời trong,
Người đẹp đất Kinh chơi bên sông:
Tính nết thuỳ mị vẻ đượm nồng.
Xương thịt đều đặn, da trắng mòng.
(1): Tục xưa, cứ ngày mồng ba tháng ba người ta ra bờ sông làm lễ giải hạn, dần dần trở thành một ngày hội, uống rượu chơi xuân ở ven sông hoặc ngoài đồng.