Từ khi nhận điện thoại của Đường Kiêu, Tống Phưởng vẫn luôn nghiêm túc suy nghĩ.
Đường Ngu là ngôi sao nữ xu hướng hiện nay, hợp tác với cô ấy có lợi mọi mặt đối với sự nghiệp Tống Phưởng. Công việc lần này là một thời cơ hiếm có đối với cô, cần phải nắm lấy.
Nếu là trước kia, Tống Phưởng chắc chắn sẽ nhận lấy không do dự, nhưng cô bây giờ không ngừng chần chờ, khó mà lựa chọn. Tất cả vì hiện tại cô có thêm một thân phận nữa —— bạn gái Giang Ký Minh.
S7 là năm cuối cùng trong sự nghiệp của Giang Ký Minh, là bạn gái anh, cô rất muốn bầu bạn cùng anh từ giải đấu mùa xuân đến sân khấu thi đấu chung kết thế giới.
Cô không ở đó khi anh bắt đầu cuộc hành trình, nhưng cô hy vọng mình có thể ở đó khi anh gửi lời chào cuối cùng.
Nhưng —— theo như lịch trình Đường Kiêu gửi đến, buổi hòa nhạc world tour của Đường Ngu trùng với giải đấu mùa hè s7…
Cô đau đầu.
Rất đau đầu.
Thời điểm cô chọn để nói chuyện này với anh cũng kỳ lạ —— cô chọn nói lúc hai người súc miệng trước khi đi ngủ.
Khi đó, miệng hai người đầy bọt, mặc áo t-shirt oversize cùng kiểu. Kϊƈɦ cỡ quần áo của anh vừa vặn, vạt áo của cô lại dài đến đùi.
Súc miệng rồi súc miệng, Tống Phưởng nhìn vào gương nháy mắt với anh. Giang Ký Minh đứng bên cạnh cô, cười nhìn cô làm trò trong gương.
Ấm áp đẹp đẽ.
Bầu không khí cũng vừa vặn.
Đại thần Nhật Phương thầm nghĩ, cần phải nắm lấy thời cơ tốt, đẩy trộm trụ, lên thẳng trụ trong, lúc này không nói mà đợi late game thì trang bị của cô không trụ nổi đến late game đâu.
Nhưng không ngờ, sau khi cô dè dặt nói ra, bầu không khí vừa rồi hết đát luôn, anh ở bên cạnh đã dừng động tác súc miệng, sắc mặt ảm đạm không rõ.
Tống Phưởng không ngờ lại vậy, động tác cứng đờ, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Anh không đứng trước bồn rửa mặt cùng cô nữa, nhanh chóng súc miệng xong, rút vài tờ giấy lau giọt nước trêи mặt đi.
Tống Phưởng cũng không nhúc nhích, miệng đầy bọt.
Giang Ký Minh ném giấy vào thùng rác, mở mắt ra nhìn cô một cái, nhạt giọng: “Súc miệng đi.”
Tống Phưởng chậm nửa nhịp, mất vài giây mới biết anh đang nói chuyện với mình. Vâng vâng lung tung vài tiếng, cầm cốc nước lên, súc một ngụm lớn.
Nhưng cô súc miệng xong ngẩng đầu lên, trong gương chỉ còn lại một mình cô.
Đã không còn thấy tăm hơi người vừa đứng bên cạnh khung cửa phòng vệ sinh nhìn cô chăm chú.
…
Tống Phưởng đi ra phòng ngủ, trông thấy Giang Ký Minh đang ngồi ở trêи ghế sô pha cùng Demacia. Có lẽ Demacia nhìn ra tâm trạng chủ nhân không tốt, hiếm khi không ầm ĩ, yên tĩnh ngoan ngoãn, ở cạnh anh không nhúc nhích.
Tống Phưởng bước nhẹ nhàng lên trước, vụng trộm liếc sắc mặt Giang Ký Minh, ngồi bên cạnh kề vai anh.
Cô vừa đặt ʍôиɠ lên ghế sô pha thì người bên cạnh đột ngột lên tiếng: “Tống Phưởng.”
Tim bỗng tăng tốc đập.
“Dạ! Có!”
“Em, đồng ý rồi à?”
Tống Phưởng khựng lại mấy giây mới phản ứng hẳn là anh hỏi chuyện công tác, “Vẫn chưa, chưa đâu. Em, em nói với bạn em muốn suy nghĩ một chút.”
Anh im lặng chốc lát, “Phải mất bao nhiêu lâu?”
“… Cuối tháng này đến ——” cô nhìn trộm anh, “Cùng, cùng lắm là tháng chín. Chắc vậy.”
Lần này anh im lặng lâu như một thế kỷ, sau đó chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tống Phưởng thanh thanh cổ họng, cầm tay trái của anh, buông thõng mắt, giọng nhỏ như muỗi: “Thật ra, thật ra ——” thật ra nửa ngày cũng không ra lý do thật ra.
“Tống Phưởng.” Anh cắt ngang.
“Vâng?”
“Chỗ này ——” ngón trỏ anh đưa đến khóe môi cô, thổi nhẹ một cái, có bọt, “Chưa lau sạch này.”
Tống Phưởng ngẩn ra nhìn anh gần trong gang tấc.
Không phải vừa rồi anh còn giận dỗi sao, tại sao bây giờ đột nhiên thay đổi tốt vậy? Còn lau bọt giúp cô?!
Ma nhập hả?
Anh nhìn mặt cô dại ra, không nói gì.
Tay cô bất an nắm lấy anh bị cầm ngược lại, mười ngón đan xen trong lòng bàn tay anh.
Nhiệt độ truyền đến làm cô từ bất an biến thành an tâm.
Trái tim treo lơ lửng không trêи không dưới cũng dần lắng xuống.
…
Buổi tối đi ngủ, Tống Phưởng có chuyện trong lòng cứ trằn trọc trở mình khó ngủ.
Lần thứ sáu cô quay người, Giang Ký Minh nhấc cánh tay dài lên, kéo cô vào trong ngực, giữ lấy eo cô, như xiềng xích khó thoát ra được, cô không thể nhúc nhích nữa.
Cằm anh chống ở bả vai cô, tóc ngắn ở thái dương dán lên gò má cô.
“Đi đi.”
Giọng nói của anh rất rõ ràng trong căn phòng tĩnh mịch.
Tống Phưởng trong ngực anh ngừng thở.
“Anh biết em đang suy nghĩ gì, nhưng đi đi.” Anh khẽ nói, “Em vẫn luôn rất thích công việc này mà, anh biết, đừng bỏ lỡ cơ hội tốt vì anh.”
“Cho dù không thể đến giải đấu mùa hè cùng anh thì còn có chung kết toàn thế giới mà.” Anh dừng một chút, lại nói: “Em không đến được chung kết toàn thế giới cũng không sao ——”
“Em nhất định sẽ đến chung kết cùng anh!”
Làm sao cô có thể vắng mặt trong trận chung kết của anh được, đó là trận chung kết toàn cầu cuối cùng trong sự nghiệp của anh, cô không thể vắng mặt.
Anh im lặng một hồi, gọi cô: “Tống Phưởng.”
Anh vẫn luôn như vậy, gọi cả họ tên cô, không giống những đôi tình nhân khác xưng hô thân mật ngọt ngào kia. Người khác nghe có lẽ sẽ cảm thấy như thế quá mức cứng nhắc, nhưng có thể cô là quái nhân, cô rất thích anh gọi mình như vậy.
Tiếng nói trầm thấp từ tính dán bên tai cô, gọi tên cô từng tiếng một, nhất là lúc động tình, gợi cảm nói không nên lời.
“Vâng.”
“Anh rất vui.”
“… Hả?”
“Rất vui vì em để ý đến cảm nhận của anh như thế.” Cảm giác được quan tâm rất thích rất thích. Anh đã suýt quên mất cảm giác đó, may mà gặp được cô, giúp anh gợi lại nó.
Tống Phưởng cũng không biết vì sao nghe anh nói như vậy, đột nhiên mũi hơi cay cay. Cô lau mũi, dịu dàng nói: “Vì em là bạn gái của anh, đương nhiên là quan tâm đến cảm nhận của anh rồi.” Hơn nữa cô vẫn thích anh như thế, không nỡ khiến anh không vui.
Anh ừ một tiếng, thân thể dán vào cô, tay giữ chặt eo cô dần dùng sức, càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt, hận giờ phút này không thể khảm cô vào thân thể mình.
Tống Phưởng không nói gì, lẳng lặng để anh ôm.
Vừa rồi anh chưa nói hết ——
Em không đến chung kết thế giới cũng không sao cả.
Bởi vì đây chỉ là một bến đỗ nhỏ trong cuộc đời anh.
Sau này em sẽ có mặt trong cuộc sống của anh, chỉ là vắng mặt một trạm dừng nhỏ mà thôi, không sao cả.
Thả lỏng đi, Tống Phưởng.
Đêm tháng năm.
Làn gió đêm quyện lấy hơi thở cuối xuân lướt qua mặt đôi tình nhân.
Cảm xúc từ từ lên men cho đến khi trở nên nồng nàn, khó có thể tách rời.
*
RG đã giành được chiếc cúp vô địch Mid-season, đồng thời có thêm hai danh hiệu kép và thêm cả Grand Slam, thời gian này những chủ đề liên quan đến RG đều cực hot.
Nhất là khi fan biết RG nhận phỏng vấn của tạp chí G thì càng sôi trào.
Fan tụ tập lại dưới Weibo của tạp chí G điên cuồng bình luận “Làm ơn hãy photoshop Bàn Tử nhà tôi gầy một chút! Làm ơn!” “Làm ơn photoshop giúp mắt Bàn Tử nhà tôi to hơn một chút! Làm ơn!” “Làm ơn hãy…”
Đa số là liên quan đến Bàn Tử.
Bản thân Bàn Tử chứng kiến tứk đến mức muốn đập điện thoại.
Đm, cậu ta cần photoshop nhiều chỗ vậy ư?!
Bàn tay giơ đến không trung nhưng lại không hạ xuống được.
Điện thoại đắt quá, không nỡ.
Đoàn người đến studio của tạp chí.
Trong phòng thay đồ, ngoại trừ sau Giang Ký Minh không có ai thì sau đám người đều có các chị gái chuyên gia trang điểm đứng, cầm cọ trang điểm bôi phấn thoa lên mặt đám tuyển thủ eSport này. Cậu, ngẩng đầu lên một chút, giữ nguyên, ừ, xin đừng nhíu mày.
Có nhân viên công tác mới nhìn không có ai đằng sau Giang Ký Minh, nghi hoặc hỏi đồng nghiệp: “Chuyện gì vậy? Sao lại không sắp xếp thợ make cho Akoo?”
Đồng nghiệp: “Tôi cũng không rõ, nhưng nghe đồng đội anh ấy nói là đang chờ người.”
Nhân viên công tác: "Chờ người? Chờ ai vậy."
Cô ấy vừa dứt lời, một cô gái cầm theo túi, đi giày cao gót đi vội vào phòng trang điểm…
Giang Ký Minh vẫn luôn bất động như núi trước đó bỗng đứng lên, đi đến trước mặt cô gái, cầm lấy túi của cô, “Đi vội đi vàng, em quên chuyện trật chân lúc trước rồi à?”
Giọng nói trầm thấp, ân cần hơn bình thường vài phần.
Cô gái khéo léo vặn lại: “Thì em sợ anh phải đợi lâu mà.”
“Lúc nào cũng lý do lý trấu.”
“Hê hê.”
Nhân viên công tác và đồng sự bốn mắt nhìn nhau, vạn phần kinh ngạc.
Ôi mẹ nó, tuyển thủ eSport ngồi trêи tủ lạnh cao 10.000 mét lại đột nhiên đổi tính?! Giọng nói còn mang theo sự cưng chiều như có như không?!
Lại dụi mắt.
Kinh ngạc +1, cảm thấy cô gái kia nhìn rất quen mắt!
Tống Phưởng kéo Giang Ký Minh ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Bàn trang điểm chất đầy mỹ phẩm, nhân viên tiến lên nói cho Tống Phưởng vị trí đặt cọ, trong lúc lặng lẽ liếc nhìn mặt Tống Phưởng, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, bỗng trợn tròn mắt: “Bạn là, là Nhật Phương đại đại?!”
Tống Phưởng cười: “Ừm, chào bạn.”
“Chào bạn, chào bạn. Mình thích bạn lắm, là fan siêu bự luôn đó! Mình đã mua tất cả sách trang điểm bạn xuất bản, mình cũng có all sản phẩm bạn hợp tác với hãng V!”
“Cảm ơn nha.”
Nhân viên công tác nhìn Tống Phưởng, lại nhìn Giang Ký Minh, nhớ tới cử chỉ thân mật vừa rồi của hai người, không nhịn được hỏi “Akoo là ——”
“À, anh ấy hả.” Tống Phưởng cười khẽ, “Bạn trai mình.”
Nhân viên công tác lại trợn tròn mắt.
Mình hóng được bát quái siêu khủng của nữ thần!
Hóa ra các loại suy đoán trong bình luận gần đây không phải là suy đoán lung tung, thế mà là thật luôn!
Tiểu Nhật Phương của các cô ấy thật sự bị đàn ông bắt cóc rồi!
…
Nhân viên công tác hồn bay phách lạc rời đi, mắt dại ra nói rõ là người này còn chưa thoát khỏi khϊế͙p͙ sợ.
11 ngồi bên cạnh thấy vậy, trêu chọc Tống Phưởng: “Em được đó Soraka, nam nữ đều xơi.” Lại giả vờ nghiêm túc nói: “Nhưng em phải kiềm chế sức cuốn hút của mình đi Soraka, nếu không tên B kia ở căn cứ lại phụng phịu hờn dỗi ghen tuông mãi thì quần chúng đáng thương tụi anh sẽ phải chịu khổ đấy.”
Giang Ký Minh lạnh lùng: "Cút."
“Ok, ok, không quấy rầy hai người yêu đương.” 11 ngồi về ghế, chỉ vào khuôn mặt nhỏ của mình: “Nào nào, tiếp tục bôi cái lọ trắng trắng kia lên mặt đi.”
Chị gái trang điểm câm nín: “Anh Lý, tôi đâu có hóa trang kinh kịch* cho anh… Mà cái đó không phải lọ trắng trắng, đấy là kem nền…”
Giang Ký Minh xùy: “Phế vật.”
11: “…”
Được được được, cậu phi thường, bây giờ cậu có thể phân biệt rõ kem nền khác phấn, 66666.
Da Giang Ký Minh được Tống Phưởng chăm sóc tỉ mỉ nên rất tốt.
Mịn màng không một nốt muỗi đốt, quầng thâm mắt cũng biến mất nhanh, không có vết mụn rỗ, má có chút mụn ẩn vì tiếp xúc với máy tính thời gian dài, nhưng vì cô đã cho anh dùng tinh chất hơn mấy tháng rồi nên cũng giảm bớt không ít.
Trang điểm cho anh quá đơn giản.
Đầu tiên cạo lông mày để sửa lại những sợi lông nhỏ trêи lông mày và dùng chì đen vẽ hai lông mày hình kiếm, sau đó dùng cọ nhỏ chấm một ít kem che khuyết điểm đậm và tán cẩn thận dưới mí mắt để che đi quầng thâm và những đốm nhạt.
Tống Phưởng luôn cho rằng che khuyết điểm là ngọn nguồn quan trọng của trang điểm, trước giờ che khuyết điểm đều rất cẩn thận, chuyên tâm.
Nhưng lần này che cho bạn trai lại hỏng bét.
Bởi vì khi cô che khuyết điểm cho anh, hai người ở rất gần. Anh không nhắm mắt, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Mặt Tống Phưởng dần nung đỏ trong ánh mắt này, cũng dần dần thất thần.
Cô không thể bảo anh nhắm mắt được, lông mi anh rất dài, nhắm lại che đi mí mắt càng không thể che khuyết điểm.
Vì vậy cô chỉ có thể kiên trì, đỏ mặt, nhắc mình tập trung, dùng kem che khuyết điểm che đi chút quầng thâm và đốm kia.
Cuối cùng cũng trang điểm xong, Tống Phưởng chống người, thở phào nhẹ nhõm.
Người ngồi trêи ghế vui vẻ, nhướn mày, nói: “Mặt em đỏ thật.”
Cô xoay nửa người qua.
Gò má cô trong gương đỏ hồng, đỉnh đầu có thể bốc khói.
Đâu chỉ dừng lại ở rất đỏ, mà là cực kỳ cực kỳ đỏ.
Hăng hái đó Tống Phưởng, đúng là không chịu thua kém nhỉ.
Một ánh mắt của anh cũng có thể kϊƈɦ thích ngàn lớp tâm trạng trong nội tâm cô.
Quá không chịu thua kém.
Da anh rất trắng, Tống Phưởng sợ ở đây không có kem nền hợp với anh nên đặc biệt mang một lọ kem nền tone trắng lạnh ở nhà đến.
Kem nền bám lâu, rất dễ dặm, không bị cặn và có độ ẩm cao, rất phù hợp với làn da khô của Giang Ký Minh.
Tán kem nền bằng ʍút̼ hình trứng.
Cô tán cẩn thận, anh vẫn mở to mắt như vừa rồi, nhìn thẳng vào cô.
Tống Phưởng bị nhìn vài giây là không chịu nổi nữa, ra lệnh: “Anh nhắm mắt lại.”
Giang Ký Minh ngoan ngoãn, cô dứt lời chưa đến ba giây anh đã nhắm mắt lại.
Quần chúng 11 ở bên cạnh ăn dưa quan sát toàn bộ quá trình.
Khi nhìn thấy đội bá bọn họ ai ai cũng sợ, ngoan ngoãn như mèo nhắm mắt vì một câu nói của bạn gái thì thở dài không thôi. Anh ta cụp mắt, hơi cảm thán nói với chị gái trang điểm phía sau: “Tình yêu tình báo thế đấy, làm người ta thay đổi tính nết, mất đi bản chất.”
Chị gái trang điểm: “…” Người này không dở hơi đấy chứ.
…
Sau khi trang điểm xong thì vào studio chụp ảnh.
Cái khâu này vô cùng lúng túng.
Bởi năm người này ngồi trước máy tính quanh năm, show thao tác thì được, chứ bày pose đẹp trước camera thì đúng là vấn đề khó khăn cấp thế kỷ với bọn họ.
Giang Ký Minh và Koki đẹp mã, đứng trước ống kính mặt vô cảm đều mlem muốn chết, nhưng ba người còn lại cộng thêm huấn luyện viên thì rất lúng túng, tứ chi không giãn ra nổi, động tác trước ống kính cứng ngắc.
Nhân viên công tác và người quay phim phải mất một lúc lâu để làm cho bầu không khí tốt hơn, động tác của mấy người cũng dần tự nhiên.
Lần quay chụp này đúng là tốn sức.
Nhưng tạp chí G không ngờ là phỏng vấn Giang Ký Minh còn tốn sức hơn quay chụp cơ.
Phỏng vấn cả Rg còn đỡ, mấy người đều thích chém gió, tổng thể đối thoại hài hước thú vị, nhưng phỏng vấn Giang Ký Minh hỏi đến câu thứ hai là không hỏi tiếp được nữa ——
Nhân viên công tác: “S6 thua FD vì trạng thái xấu ư? Lúc ấy có rất nhiều báo cáo ——”
Giang Ký Minh: “Không liên quan đến trạng thái, trạng thái của tôi rất tốt, là tôi đánh không lại người khác.”
Nhân viên công tác: “…”
Chưa từng thấy ai… thẳng thắn như thế…
Nhân viên công tác: “Lúc trước anh cứ đạt hạng nhất liên tục có cảm thấy độc cô cầu bại* không?”
(*) Độc cô cầu bại. chỉ một người buồn bã, chỉ có một mình vì võ công quá thâm hậu do đó không ai có thể đánh bại được. (st)
Giang Ký Minh: “Không hề, tôi thích đạt hạng nhất.”
Giang Ký Minh: “Hơn nữa tôi không thích cảm giác có người đứng trêи mình.”
Nhân viên công tác: “…”
Anh đúng là giống lời đồn trước đó… Rất ngông cuồng rất ngông cuồng.
Nhân viên công tác nhanh chóng thích ứng với phong cách của Giang Ký Minh, về sau tiến hành phỏng vấn thuận lợi. Rất nhanh đã đến một câu hỏi cuối cùng, là câu đông đảo fan hâm mộ muốn tạp chí G hỏi hộ ——
Nhân viên công tác: “A thần thích kiểu con gái như thế nào?”
Giang Ký Minh giương mắt, nhìn Tống Phưởng sau lưng nhân viên công tác, chậm rãi nói: “Tóc dài vừa phải, cao, trắng. Rất săn sóc, mặc dù có lúc ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu.”
Mỗi chữ mỗi câu rõ ràng là miêu tả người nào đó.
Người nào đó ngượng ngùng cúi đầu nhìn mặt đất, nhếch môi cười.