• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật không tiện a vị đại ca này, cô nương này vừa vặn quen biết ta," Tô Diệp Tử giả vờ giả vịt bấm đầu ngón tay, lắc đầu, "Ta tính toán thử rồi trong vận mệnh của nàng không có phúc khí làm minh chủ phu nhân, vì lẽ đó ngày hôm nay các ngươi vẫn không thể dẫn nàng đi."

Lần này Tô Diệp Tử lựa lời như quen thân lắm khiến đại hán khôi ngô kia choáng váng vài giây, hắn từ trên xuống dưới đánh giá Tô Diệp Tử cười híp mắt một vẻ vô hại một lần, xác định mình quả thật không quen biết cái người cười như mặt hồ ly trước mắt này, đại hán khôi ngô không khỏi sinh ra một loại tức giận vì bị người trêu đùa: "Ngươi gọi ai là đại ca thế? —— Lại nói, ngươi quen biết nàng, liên quan gì đến lão tử!?"

Tô Diệp Tử vô tội nhìn nhìn, không tiếp lời của đối phương: "Đại ca ngươi xem như thế này được không? Ta lại thêm hai gốc linh vật mười năm, ngươi coi như không nhìn thấy nàng."

Đại hán khôi ngô mang theo tức giận lạnh lùng nở nụ cười: "Nếu như vừa rồi ngươi nói vậy, có lẽ lão tử còn cao hứng đáp ứng. Nhưng hiện tại —— không có cửa!"

Tô Diệp Tử rũ mi mắt, trầm mặc chốc lát, làm như mỉm cười rồi lại mang theo chút than thở bất đắc dĩ, hắn vô cùng nhẹ nhàng mở miệng: "... Ngươi thật sự không chịu?"

Thanh tuyến ôn hòa, trong giây lát cũng nghe không ra nửa điểm bất cần đời cùng không tim không phổi lúc trước.

Mà giọng điệu kia, lại như trưởng bối bất đắc dĩ nhìn thấy hậu sinh ngang bướng.

Đại hán khôi ngô ngoài xe ngựa không kiềm lòng được sửng sốt một chút, không biết tại sao, thời khắc này đột nhiên từ trong thân thể đơn bạc của người trẻ tuổi nhìn như yếu đuối mong manh này hắn cảm giác được một khí thế khủng bố hầu như thôn thiên phệ địa.

... Nhất định là ảo giác!

Đại hán khôi ngô gượng cười nói: "Nếu như ta không chịu, ngươi muốn thế nào?!"

"... Trấn."

Tô Diệp Tử nhẹ nhàng phun ra một chữ.

Một lát sau, trong thiên địa một mảnh an tịch.

Trong xe ngựa ở ngoài người đều có chút há hốc mồm —— Chuyện gì cũng không phát sinh, bọn họ cũng không có cảm giác nào... Người trẻ tuổi này đang nói đùa à? Hắn trêu chọc đại hán khôi ngô kia như thế, chẳng phải tự mình chuốc lấy cực khổ còn liên lụy đến bọn họ?

Mọi người trong xe dồn dập sợ hãi nhìn về phía đại hán khôi ngô kia, sau đó từng người một sửng sốt —— Trên mặt đại hán khôi ngô kia duy trì tiếu ý dữ tợn mà lúc nãy cố ý phô ra hồi lâu, nhưng ngay cả con ngươi cùng sợi tóc đều không nhúc nhích, vẻ mặt đó quỷ dị đến mức khiến bọn họ hoảng sợ như nhìn thấy quỷ.

"Trấn."

Tô Diệp Tử đầu cũng không nhấc, lại nhẹ giọng một tiếng.

Ngoài xe ngựa truyền đến mấy tiếng kinh ngạc, cùng đồng thời phát sinh, chính là thần sắc trên mặt đại hán đứng trước xe ngựa bỗng nhiên vặn vẹo —— Vẻ mặt của người nọ trong nháy mắt thống khổ dữ tợn đến cực hạn, miệng căng ra cơ hồ muốn xé rách gò má, có thể suy ra có bao nhiêu thống khổ kêu gào trong miệng hắn, hai khóe mắt của hắn thậm chí tràn ra hai hàng huyết lệ, từ gương mặt vặn vẹo tràn vào vạt áo —— Nhưng mọi người trong xe ngựa, bọn họ lại nghe không thấy nửa điểm âm thanh của đối phương.

Giống như người này cùng bọn họ đã hoàn toàn không ở cùng một thế giới.

"Trấn."

Ngay vào lúc này, Tô Diệp Tử nâng mặt, thần sắc bình tĩnh phun ra chữ thứ ba.

Ngay khoảng khắc vĩ âm của hắn rơi xuống, đại hán trước xe ngựa, cùng người của Nghĩa Minh trước trước sau sau bên ngoài xe ngựa, đều không ngoại lệ vặn vẹo thần tình tàn nhẫn hất thân thể mình xuống đất, sau đó không hề động đậy mà nằm ở đó.

Từng người trên mặt đất lún xuống một dấu vết càng lúc càng sâu.

Giây lát sau, trên thân thể của những người kia đã san bằng ngang với bình địa —— Bọn họ dùng thân thể của chính mình lún xuống từng hố sâu hình người!

Nhưng mà thân thể của bọn họ vẫn đang bị một loại sức mạnh vô hình không chút lưu tình ấn xuống, giống như muốn vẫn ấn bọn họ xuống dưới nền đất...

Trong ngoài xe ngựa, trong thiên địa, giờ khắc này yên lặng như tờ giống bình thường.

Chỉ có điều không giống với lúc trước chính là, lần này tất cả mọi người trong ngoài xe ngựa đều sắc mặt hoảng sợ nhìn về phía người trẻ tuổi từ đầu đến cuối chỉ ngồi ở đằng kia ngay cả ngón tay đều không nâng.

Mọi người bọn họ —— Ngoại trừ Nghĩa Minh ra —— Những người đồng hành, người hộ tiêu, thậm chí bao gồm những người đánh xe, tựa hồ không có một ai có tí tẹo cảm giác gì. Nhưng càng như vậy bọn họ càng cảm thấy khủng bố, bọn họ đã không dám tưởng tượng người trẻ tuổi trước mắt có thực lực đáng sợ nhường nào, mới có thể trong hô hấp đều cực kỳ tinh chuẩn trừng phạt áp chế mỗi một người Nghĩa Minh bên ngoài đến không hề có chỗ trống phản kháng —— còn trong điều kiện tiên quyết những người còn lại không hề suy xét.

Có người thực lực như vậy, tất nhiên cũng có thể ở trong hô hấp dồn tất cả mọi người vào chỗ chết.

Không khí vào trong nháy mắt này vắng lặng đến làm nguời nghẹt thở.

Sau một chớp mắt, bình tĩnh gần như tĩnh mịch hờ hững trên mặt Tô Diệp Tử tan hết, hắn cong khóe môi bỗng dưng nở nụ cười, rũ mắt xuống nhìn xem đại hán nằm úp sấp trên đất trước mặt xe ngựa, trong giọng nói đều là ý cười ôn ôn nhu nhu: "Hai gốc tiên thảo trên mười năm, thật sự không thể?"

Đồng thời vào khi hắn dứt lời, thân thể người của Nghĩa Minh không trầm xuống nữa, chỉ chốc lát sau, đại hán chậm rãi từ trên mặt đất ngẩng đầu lên, trên mặt vết máu tiêm nhiễm, gương mặt khủng bố: "Ngươi... Thả các huynh đệ ta đi... Ta mặc ngươi xử trí!"

Tô Diệp Tử sững sờ, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới đại hán này lại có khí phách cùng nghị lực như vậy, ngơ ngác xong rồi hắn lại bật cười: "Hà tất phải làm ra một vẻ xúc động chịu chết như thế —— Các ngươi bất quá chỉ là mấy tên côn đồ ức hiếp người nhỏ yếu, mà ta cũng không phải đại hiệp trừng gian trừ ác gì —— linh thảo ta cho ngươi, nữ tử này lưu lại —— không ai nợ ai, giao dịch công bằng."

Mọi người vây xem toàn bộ quá trình hai mặt nhìn nhau: Dằn vặt người đến mức độ này còn trả lại linh thảo, có cho người kia cũng sẽ không cảm kích... Vị cao nhân này chẳng lẽ trên đầu có hố?

(đầu có hố, là não bị thủng lỗ, là bị tâm thần không bình thường)

Nhưng đến lúc này, bọn họ ai cũng không dám nhiều lời một chữ, ngay cả thở cũng không dám thở lớn tiếng, chỉ sợ chọc đến vị cao nhân trên đầu có hố đột nhiên sát tính quá độ này, tàn sát hết bọn họ luôn.

Có thể thoát được một mạng —— Tuy có chút khó hiểu, nhưng đại hán khôi ngô vẫn không lỗ mãng đến mức nhất định phải tìm chết, hắn đưa mắt ra hiệu với những người khác của Nghĩa Minh, nhận hai gốc linh thảo không biết lấy từ nơi nào của Tô Diệp Tử, vừa định thu hồi, liền sững sờ, cúi đầu nhìn trong tay.

Sau đó hắn ngơ ngác nhìn về phía Tô Diệp Tử, cổ họng khô khốc: "... Gốc trăm năm?"

Cũng khó trách đại hán kinh ngạc, dù sao một gốc linh thảo trăm năm, cũng không phải là thứ mười gốc linh thảo mười năm có thể so sánh. Mà ngay cả người trong buồng xe khi nghe thấy đại hán nói thế, đều dồn dập hâm mộ đưa ánh mắt qua.

Tô Diệp Tử cười một tiếng: "Thấy các ngươi lần này cũng không dám lấy thêm đồ vật của người khác, xem như bồi thường —— Có điều cũng đừng tưởng rằng các ngươi chiếm tiện nghi, trấn áp thiên địa khí vừa rồi, trong những người kia bao gồm cả người đều bị nội thương, không muốn biến thành phế nhân thì về liền ăn vào một gốc linh thảo trong đó, gốc còn lại thì nộp lên."

Đại hán kia đứng tại chỗ trầm mặc hồi lâu, giơ tay ôm quyền với Tô Diệp Tử, không nói hai lời xoay người định đi.

"Ồ đúng rồi," Tô Diệp Tử cười tủm tỉm ngã thân thể trở về, nói với bóng lưng cứng đờ của đại hán khôi ngô, "Trở về nhắc nhở minh chủ của các ngươi một câu, nếu như lại để ta biết hắn làm chuyện cưỡng ép nữ tử nhà lành, ta sẽ rất không cao hứng —— Khi ta không cao hứng, có thể không nói gì đến có công bằng hay không, có giao dịch hay không."

Đại hán kia không nói gì, mang theo một đám thương nhược bệnh tàn nâng nhau rời đi.

Xe ngựa của tiêu cục một lần nữa ra đi, sau đó một đường, trong buồng xe cũng không còn một ai mở miệng nói chuyện. Chỉ có nữ tử vừa rồi, đều thỉnh thoảng rụt rè liếc mắt nhìn sang phía Tô Diệp Tử.

——

Chờ đến khi xe ngựa của tiêu cục Phong Hành rốt cục đã xuyên qua toàn bộ Lạc Nhãn Lĩnh, đến dưới cửa thành của thành trấn nằm phía ngoài dãy núi, đã là chuyện của mấy canh giờ sau.

Đến chỗ cần đến rồi, đám người đồng hành không ai vội vã rời đi, cũng không ai mở miệng nói chuyện. Đều dồn dập xuống xe ngựa sau đó đối diện nhau.

Tô Diệp Tử không đi để ý phản ứng của bọn họ, sau khi cùng Vân Khởi đồng thời xuống xe rồi, hắn ngẩng đầu lên nhìn hai chữ "Thiên Môn" trên cửa thành to lớn, khẽ nở nụ cười, liền muốn vào thành.

Vừa đi được vài bước, phía sau truyền đến một âm thanh, dần dần tới gần, ngăn lại bọn họ.

Hóa ra là võ phu mời bọn họ đồng hành ở thành trấn dưới núi lúc đầu, lúc này người kia đã không dám trực tiếp đối diện với Tô Diệp Tử, vừa tới trước mặt hai người liền cúi người thật sâu: "Ngài bảo vệ một kiện hàng hóa cho tiêu cục chúng ta, thỉnh ngài cho phép ta xin chỉ thị chủ quản, để biểu đạt lòng biết ơn của tiêu cục chúng ta với ngài, kính xin ngài ——"

"Phí lời nhiều quá." Tô Diệp Tử cười tủm tỉm chặn đứng lời nói của đối phương, nhìn dáng vẻ trợn mắt ngoác mồm của đối phương, cười càng thêm rõ, "Không cần khách sáo, ta không phải giúp các ngươi."

Nói xong, Tô Diệp Tử trực tiếp xoay người, cùng đồ đệ ngoan đi vào thành.

Võ phu đứng phía sau ngơ ngác nhìn ân nhân của tiêu cục rời đi không chút lưu luyến... Cao nhân không có phong độ cao nhân như vậy, sao lại cảm thấy quen thuộc quá vậy, hình như đã nghe qua từ chỗ của ai rồi... Võ phu vô ý thức sờ sờ ký hiệu trường kiếm quái lạ trước ngực mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK