Chỉ là ngoài dự đoán của mấy người Tô Diệp Tử chính là, phần đáy tháp xem ra cũng không phải cung điện rộng rãi như tưởng tượng, mà là cả tháp đều là một không gian tinh tế từ đầu đến chân, chỗ rộng nhất ở thân tháp tựa hồ cũng chỉ có mấy trượng. Tháp này dựng nên trên một vùng đất rộng rãi, mặt đất là đất đen. Ngạc nhiên chính là, trong Đông Thổ sâm lâm sinh cơ dạt dào này, trên mảnh đất đen gần như rộng lớn này thậm chí ngay cả một dấu vết sinh mệnh mà cũng không tìm ra.
"Rất không tầm thường." Tô Diệp Tử hơi biến sắc mặt, quay đầu lại nhìn Tống Thanh Vũ cùng Vân Khởi bên cạnh, "Đều cẩn thận chút."
Ba người liền trì hoãn tốc độ bước đi, tiếp cận vị trí đáy tháp.
Vòng ngoài chân tháp, rời rạc bao vây không ít người, thưa thớt phân bố trên đất đen rộng lớn này.
Tô Diệp Tử một lòng cảnh giác đất đen dưới chân cùng tòa tháp nhọn giữa trung tâm kia, tự nhiên cũng không phân tâm đặt lên mấy người đang vây xem khác. Cho nên khi tầm mắt hắ vô ý đảo một cái, thì va thẳng vào vẻ mặt ai oán của Khởi Nguyệt tôn giả, cho dù lập tức dừng bước chân, thì tránh cũng không kịp nữa.
Thân hình Tô Diệp Tử cứng ngắc, Vân Khởi dùng cùng một sợi Phược Tiên Tác với hắn tự nhiên cũng cảm nhận được, nhìn theo ánh mắt của Tô Diệp Tử, hắn cũng nhìn thấy Khởi Nguyệt tôn giả trong đám người kia. Thấy cảnh nầy, Vân Khởi nét mặt bất động, ánh mắt lại lạnh đi mấy phần.
Trong lòng kêu thảm "Tình báo giả tạo của Lãnh Thiên Khanh hại người rất nặng", ngoài mặt Tô Diệp Tử xem ra ngoại trừ lần cứng đờ kìa thì quả thật không hề có dị tượng, thậm chí trên mặt hắn còn chứa nụ cười gật đầu hành lễ với đám người Kiếm Môn, sau đó bước chân chuyển hướng, liền định đi sang bên khác.
"Tiểu Diệp Tử, nhìn thấy lão phu, ngay cả chào hỏi đều không làm?"
Bước tiến của Tô Diệp Tử còn chưa tiến, liền nghe thấy một âm thanh lão giả có hơi khàn vang lên.
Vân Khởi lần thứ hai cảm nhận được ở vị trí mối dây thừng, thân thể Tô Diệp Tử hơi khựng lại. Sau đó hắn nghe thấy Tô Diệp Tử cúi đầu ủ rũ lẩm bẩm một tiếng: "Lão tổ tông như ngài sao cũng theo bọn tiểu bối này chạy ra ngoài..."
Lẽ ra khoảng cách hai bên cũng không gần, Tô Diệp Tử âm thanh lại cố ý đè thấp, Vân Khởi có thể nghe rõ, Tống Thanh Vũ đi theo bên cạnh thì không nghe rõ, nhưng khi Tô Diệp Tử vừa dứt lời, bên cạnh nhóm người Kiếm Môn, hư không hơi vặn vẹo, thân ảnh một lão giả nổi lên, theo sát Tô Diệp Tử nói:
"Làm sao, cho người trẻ tuỏi các ngươi ra ngoài, mấy lão già chúng ta phải ở trong tông môn chờ chết sao?"
Tuy là chọn từ rất lợi hại, nhưng Vân Khởi cùng Tống Thanh Vũ từ trên mặt cười ra nếp nhăn này của lão giả cũng có thể nhận ra —— Người này đối với Tô Diệp Tử cũng không có ác ý gì, thậm chí còn kéo theo một chút thân mật của trưởng bối đối với vãn bối.
Chỉ có điều... Trưởng bối đối với vãn bối?
Tống Thanh Vũ lén nhìn Tô Diệp Tử, nghĩ thầm sư phụ đều có thể gọi một yêu thú hơn hai trăm tuổi thành "tiểu tử", mà vẫn cảm nhận được quan tâm của trưởng bối từ phía người khác?
Tựa hồ nhận ra Tống Thanh Vũ không hiểu, Tô Diệp Tử đơn giản quay người lại, lười biếng giới thiệu một chút cho hai đồ đệ:
"Vị này, là Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn, cũng là vị có bối phận cùng tuổi tác đều to lớn nhất Kiếm Môn —— à, còn là tu vi cao nhất, so với sư phụ các người còn muốn cao hơn một chút. Sư phụ cơ bản lật khắp cả Tiên vực cũng tìm ra địch thủ, nhưng tiền đề là không đụng phải mấy lão tổ tông này. Khi lão nhân gia vào đời danh tiếng vang xa, sư phụ còn trên Hàn Quỳnh phong nỗ lực cao lê đây."
Tống Thanh Vũ nghe vậy, kính trọng nhìn lão giả kia một chút —— Tuy rằng hắn có chút hiềm khích với Kiếm Môn, nhưng cũng không phải là kẻ vô tri không sợ ai, đối với cường giả có đức hành mà sư phụ cũng kính trọng, hắn tự nhiên sẽ tồn trữ càng nhiều lòng kính nể.
"Ngươi đó Diệp Tử..." Lão giả kia lắc đầu cười than thở, "Đều đã mấy trăm năm rồi, sao ngươi lại là tu thành tính cách bại hoại như thế."
Tô Diệp Tử quay người lại hành lễ: "Thái thượng trưởng lão quá khen."
"..."
Lần đầu tiên kiến thức cảnh giới tu hành của sư phụ, Tống Thanh Vũ không kịp phản ứng:... Đây là khích lệ sao?
Vân Khởi hiển nhiên đã sớm tập mãi thành quen, mà gương mặt lão giả kia cũng không có biến hóa gì, vẫn là cười nói: "Có điều câu trước ngươi nói không đúng rồi —— Khi mấy lão gia hỏa chúng ta vào đời, bị vị trưởng lão khách khanh trên Hàn Quỳnh phong của Đàn Tông các ngưới ép tới ánh sáng cũng không thấy đâu, nào có danh tiếng gì? Chỉ tiếc thiên đố anh tài a..."
Lời vừa nói ra, bọn tiểu bối Kiếm Môn cùng Vân Khởi Tống Thanh Vũ đều mờ mịt, mà sắc mặt Tô Diệp Tử lại đột nhiên có hơi trắng bệch.
Trong nhóm Kiếm Môn, Khởi Nguyệt tôn giả tò mò hỏi một câu: "Lão tổ tông, khi đó Đàn Tông vẫn có trưởng lão khách khanh có năng lực ép thiên tài của tứ đại tiên môn?"
Lão giả kia cười nói: "Đó nào chỉ là ép? Chúng ta so với người ta, căn bản không cùng một cảnh giới. Đừng nói khi đó, mặc dù là ta hiện tại, nếu đấu pháp cùng người kia, e rằng cũng không phải đối thủ."
Khởi Nguyệt tôn giả tự nhiên rõ ràng vị thực lực của Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn Thái, nghe vậy lại có chút không tin: "Hiện tại ngài không phải đối thủ —— Sao lại có chuyện đó? Huống hồ nếu người kia nổi danh như vậy, vì sao chúng ta đều chưa từng nghe nói?"
"Có gì không thể... Vì lẽ đó ta mới nói thiên đố anh tài a." Vị Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn như rơi vào hồi ức phủ đầy bụi, nụ cười trên mặt đều nhạt đi mấy phần, giữa khóe mắt nhiều hơn mấy phần tang thương, "Năm đó trưởng lão khách khanh của Đàn Tông, được cho là thanh danh vang dội trong một đêm, cảnh giới tu vi trong Tiên vực cơ bản tìm không được địch thủ, có kẻ tò mò thường đặt hắn cùng một chỗ so sánh với Ma đế Ma vực. Hai người tuy không đối chiến, nhưng luận về trình độ kinh tài tuyệt diễm, sợ rằng cũng không phân cao thấp. Lúc ấy Tiên vực dưới ảnh hưởng của người này, có thể nói là sĩ khí đại chấn, chỉ là vị trưởng lão khách khanh này là người biết điều, vào đời mấy năm, người bên ngoài ngay cả hắn tên gì đều không biết; mà bản thân của hắn quái gở, gần như không giao du với ai."
Nói tới đây, Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn thở dài: "Đáng tiếc, sau đó không biết tại sao hắn lại qua đời, hài cốt cũng không còn —— Đây là tông chủ tiền nhiệm của Đàn Tông tự mình tuyên bố, lúc đó trong tứ đại tiên môn người người đều thương tiếc, mà đến bây giờ, cũng chỉ còn dư lại mấy lão gia hỏa như chúng ta còn một thời đại hắn đã đứng đầu, phong thái mà tiền bối cùng thế hệ không ai có thể chống lại."
"... Ta cũng nhớ."
Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn nói bao lâu liền tự trầm mặc bấy lâu Tô Diệp Tử bỗng nhiên thấp giọng mở miệng.
Hắn rũ mi mắt, trong tay nắm thật chặt Phược Tiên Tác, dường như muốn siết nó vào trong máu thịt, cứ như là chỉ có như vậy mới có thể làm cho buồn bực nơi ngực hòa hoãn đôi chút ——
"Cho dù mọi người đều đã quên... Ta vẫn sẽ nhớ."
Sắc mặt Tô Diệp Tử lúc này đã khôi phục như lúc ban đầu, ngoại trừ Vân Khởi ra, người ngoài thậm chí không phát hiện biến hóa biểu tình trước đó của Tô Diệp Tử, chỉ có Vân Khởi cảm nhận được, bàn tay nắm Phược Tiên Tác kia, đến lúc này còn đang khẽ run.
Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn nghe thấy âm thanh gần như đông lạnh của Tô Diệp Tử, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười nói: "Cũng đúng, tính ra, Tiểu Diệp Tử ngươi hẳn cũng là do hắn nuôi lớn nhỉ? Chỉ tiếc chẳng biết vì sao hắn không thu ngươi làm đồ đệ, chỉ thu Tô Tông chủ."
"Tông chủ Đàn Tông đương nhiệm là đồ đệ của vị kia?"
Khởi Nguyệt tôn giả trong đám người Kiếm Môn khiếp sợ thất thanh hỏi.
"Đúng đấy." Lão nhân cười híp mắt đáp lời. "Tô Tông chủ còn trẻ thành tài, chỉ là vẫn không bằng vị kia. Có điều có Diệp Tử ở đây," Ông nhìn về phía Tô Diệp Tử, "Hàn Quỳnh phong cũng xem như có người nối nghiệp. Chí ít danh hào trưởng lão khách khanh đệ nhất Đàn Tông không truyền đi, nhưng "Khúc Kiếm tiên quân" thì thiên hạ đều biết."
"Huống chi," Lão nhân kia cười cười liếc mắt nhìn Vân Khởi, người nọ vẫn nhìn Tô Diệp Tử mà nhíu mày, "Mặc dù là đồ đệ của Diệp Tử, bây giờ cũng xem như có chút danh tiếng trong Tiên vực."
"... Hóa ra ngài cũng nghe nói." Tô Diệp Tử lúc này đã chậm rãi khôi phục yên tĩnh, ý cười nhàn nhạt một lần nữa nhuốm lên bên môi hắn.
Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn cười hòa ái, sau đó ánh mắt chậm rãi trở nên có chút nghi hoặc, cuối cùng rơi lên Phược Tiên Tác ở giữa Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi: "Có điều, đây là... phương pháp tu luyện mới gì?"
"Đồ đệ ngoan của ta có chút mù đường," Tô Diệp Tử nói đến mặt cũng không biến sắc, "Ta sợ hắn lạc mất, chỉ có thể trói lại." Nói xong hắn chuyển đề tài, "Trước kia ta từng nghe nói đệ tử tứ đại tiên môn đều ra ngoài lịch luyện, làm sao lần này?"
Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn nghe vậy nở nụ cười: "Lẽ nào ngươi cảm thấy lão già này dẫn theo đám Khởi Nguyệt đến lịch luyện thì không được à?" Ánh mắt của ông nhìn ngọn tháp nhọn phía sau, vẻ mặt hơi nghiêm túc, "Chỉ là Linh Lung Thần cung lần này xuất thế, động tĩnh huyên náo không nhỏ, bên trong có nghi hoặc, lúc này ta mới dẫn bọn họ đến kiểm tra."
Ánh mắt Tô Diệp Tử nghiêm túc: "Không ổn?"
Nụ cười trên mặt Thái thượng trưởng lão nhạt đi, lắc lắc đầu, biểu tình có thêm phân nghiêm nghị: "Là không ổn. Ta kiểm tra khí tức của Linh Lung Thần cung này rồi, luôn cảm thấy có chút quái lạ —— Trong đó rất khả năng có đại hung hiểm."
Nói tới đây, Thái thượng trưởng lão đảo tầm mắt: "Các ngươi đến đây, chẳng lẽ là vì ——"
Tô Diệp Tử gật đầu, khẳng định nghi vấn của đối phương: "Linh Lung Mộc này ta nhất định phải lấy được." Hắn hơi ngừng, thu lại Phược Tiên Tác trong tay, "Chỉ là hai đồ đệ này của ta, phải thỉnh cầu lão tổ tông chăm nom một hai."
"... Sư phụ." Đồng tử Vân Khởi khẽ biến.
Tô Diệp Tử trầm mắt: "Qua đó."
Vân Khởi không nói không cười mà nhìn Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử cũng nhìn lại.
Dáng dấp hai sư đồ này đứng đối lập khiến đệ tự Kiếm Môn đứng một bên nhìn đến trợn mắt há mồm, Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn cũng hơi sửng sốt mới cười nói: "Không hổ là đồ tử Diệp Tử thu, có chút tính cách. Chỉ là Diệp Tử ngươi xác định ngươi có tín vật tiến vào Linh Lung Thần cung này?"
Tô Diệp Tử đang có chút sầu não mặt mày tiếc nuối: "Ta đã thỉnh Tiêu cục Phong Hành tìm giúp, đáng tiếc trước sau không có tin tức gì. Có điều cho dù mạnh mẽ xông vào, ta cũng phải thử một lần." Hắn nhìn Vân Khởi vẻ mặt âm trầm một cái, giật mình, cuối cùng không nhịn được truyền âm, "Linh vật thần mạch hệ "mộc" là ôn hòa nhất, độ nguy hiểm đối với ngươi mà nói cũng thấp nhất. Nếu chuyện không thành, ta sẽ không nỗ lực, ngươi không cần phải lo lắng."
Phát giác Tô Diệp Tử truyền âm thần thức, Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn lại không có vạch trần, chỉ nói: "Sau khi mỗi người cầm tín vật tiến vào đất đen, đều sẽ khiến ngọn tháp nhọn này phát ra ánh sáng. Trước khi các ngươi đến từng có tranh cướp, hiện tại chắc đã có bảy tín vật rồi, chỉ là không biết đây có phải hạn mức tối đa hay không."
Nghe Kiếm Môn trưởng lão nói, trong lòng Vân Khởi khẽ động, thần thức của hắn xuyên qua nhẫn đen giấu dưới tay áo, nhẹ nhàng khều nhánh gỗ bên trong.
Gần như là đồng thời, ngọn tháp nhọn kia chấn động, có chút ánh sáng muốn từ bên trong bay ra. Lúc Vân Khởi thu rồi thần thức, ánh sáng trên ngọn tháp dừng lại, cũng tan mất.
Một màn trước nay chưa từng có này hiển nhiên tạo nên chú ý của đa số người, bao gồm Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn, không hẹn mà cùng dõi mắt nhìn về một vòng biên giới đất đen —— Dưới cái nhìn của bọn họ, tháp nhọn phản ứng, hiển nhiên là có người cầm tín vật giẫm lên đất đen rồi lại cấp tốc rời đi.
Không có ai hoài nghi Vân Khởi.
Vân Khởi im lặng. Chỉ có một mình hắn đoán được —— Đây là nhẫn đen trên tay hắn, có thể chặt đứt liện hệ giữa Linh Lung Thần cung và cành khô Linh Lung Mộc.
Chỉ là sau biến động lần này, ngọn tháp nhọn kia tựa hồ cũng biến thành có chút bất an, nó bắt đầu từ từ chấn động. Khoảng chừng nửa nén nhang sau, bỗng nhiên có tám cột sáng từ đỉnh tháp bắn ra, như tám dải lụa buông xuống mặt đất. Vị trí tám cột sáng rơi xuống đất, dần dần hiển lộ trận đồ ra toả ra khí tức hùng hồn.
"Truyền tống trận thượng cổ."
Vân Khởi nhìn đồ văn cổ xưa dày nặng này, mở miệng nói. Trầm mặc một chút, hắn nhăn chân mày, "Hơn nữa chồng chất một nhiếp nã pháp trận."
*nhiếp nã: nắm bắt
Đồng thời khi hắn dứt lời, không chờ đám người Tô Diệp Tử hỏi kỹ, liền nghe thấy vài tiếng kêu sợ hãi ở giữa, ở nơi âm thanh vang lên, bóng người mỗi bên không thể khống chế bị quang trận hút vào trong đó.
Sau đó cột sáng chấn động, ngay cả người mang trận đồ cũng đồng thời bị kéo vào trong tháp biến mất không còn tăm hơi.
Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn cùng Tô Diệp Tử sắc mặt đều biến đổi, hai người liếc nhìn nhau, Tô Diệp Tử lạnh giọng: "Quả nhiên hung hiểm. Càng là người có nắm giữ tín vật đều sẽ bị mạnh mẽ kéo vào trong tháp."
Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn nhìn sang một phía, nơi đó có hai người nắm tay đi vào, sau khi một người trong đó tiến vào, người còn lại bị quang trận bắn ra. Thái Thượng trưởng lão cau mày: "Một nhánh tín vật chỉ có thể cho một người vào."
Theo âm thanh của bọn họ, trong đây rất nhanh chỉ còn dư lại một cột sáng.
Khác với lúc cướp tín vật hồi nãy, thấy mấy người vừa bị mạnh mẽ kéo vào, mọi người đều không hẹn mà cùng mang theo vẻ mặt sợ hãi lui một bước, mặc dù biết rõ trên người không có tín vật, cũng không một ai còn dám tới gần truyền tống trận kia, sợ bị trận đồ nuốt người đó nuốt vào.
Bên trên đất đen, mọi người rải rác, nhất thời càng thêm tĩnh mịch.
Tô Diệp Tử khẽ nheo mắt yên lặng đánh giá truyền tống trận kia chốc lát, khóe môi chậm rãi cong lên, nhấc cước bộ đi về phía truyền tống trận kia.
"Tiểu Diệp Tử." Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn than nhẹ một tiếng, không có ngăn cản.
"Hai đồ đệ, phiền ngài quan tâm rồi." Tô Diệp Tử ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười, bại hoại hành lễ.
Hắn vừa mới xoay người, lại nghe thấy giọng nữ vội vàng vang lên phía sau ——
"Tô Diệp Tử!"
"..." Tô Diệp Tử không quay đầu lại.
"Khởi Nguyệt, không được vô lễ." Phía sau truyền đến tiếng quát khẽ của Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn.
"Nhưng hắn ——"
"Việc của Đàn Tông, sao ngươi có thể nhúng tay!"
"..."
Bước tiến của Tô Diệp Tử bỗng dừng lại, nghiêng mắt nhìn tới, ánh mắt nghiêm túc: "Ngươi theo tới làm cái gì?"
Đi theo bên cạnh hắn, Vân Khởi vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thật trong đồng tử đen láy còn có ý cười lẻ tẻ như ánh sáng: "Sư phụ rõ ràng đối với pháp trận một chữ cũng không biết, qua đó cũng vô dụng."
Tô Diệp Tử thấy hắn như vậy, cũng khẽ cong khóe môi: "Ngươi định giúp ta phá trận? Vậy không thành vấn đề. Có điều... Tuy rằng đồ đệ ngoan thần hồn tuyệt vời, nhưng ngươi sẽ không cảm thấy sau khi phá trận nói riêng về thân pháp, ngay cả vi sư cũng không thể tranh đấu với ngươi ư?"
Vân Khởi nhìn dáng vẻ rõ ràng bất cứ lúc nào cũng sẽ xù lông này của Tô Diệp Tử, hết lần này đến lần khác vẫn duy trì nụ cười lời nói nhỏ nhẹ trao đổi, có chút không nhịn được cười: "Sư phụ, Vân Khởi có tự biết mình."
Tô Diệp Tử định tâm cẩn thận ngẫm lại, xác định đồ đệ ngoan của mình sẽ làm không ra thủ đoạn gì cái gì có thể khiến mình tụt lại phía sau, liền thoáng yên tâm.
Mãi cho đến khi cách cái pháp trận chỉ có mấy trượng, thân hình Vân Khởi bỗng nhiên dừng lại, nghiêng mặt sang: "Sư phụ."
"... Hả?" Tô Diệp Tử cảnh giác nhìn hắn.
Vân Khởi không khỏi lại nở nụ cười, sau khi cười xong hắn nghiêm nghị: "Ân tình sư phụ vì ta mạo hiểm, Vân Khởi sẽ không quên."
Tô Diệp Tử nghe vậy, thở phào một hơi, giả vờ tức giận cười cười: "Có thể đừng làm vẻ đưa tang cho ta không?"
Vân Khởi không để ý đến hắn, tầm mắt rũ xuống tóc dài như lông vũ sau lưng Tô Diệp Tử đi tới: "Ta muốn một lọn tóc dài của ngài."
Linh thú bảo vệ lông, Tô Diệp Tử cũng thế, nghe vậy liền tránh về sau, nhăn mặt: "Muốn cái này làm gì?"
"..."
Vân Khởi không nói, một đồng tử đen láy chứa một nét nhớ nhung ẩn sâu, lẳng lặng nhìn Tô Diệp Tử.
"..." Thua trận trong ánh mắt này của Vân Khởi, Tô Diệp Tử chỉ có thể theo lời cầm một lọn tóc ra, lấy tay xem thành đao cắt xuống, sau đó đau lòng bỏ vào tay Vân Khởi, "Chờ vi sư trở về thì phải trả lại ta nha."
"... Được."
Vân Khởi gật đầu đáp lại. Hắn rũ mắt nhìn cái kia lọn tóc đen yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay, bỗng dưng cong môi nở nụ cười.
Một khắc sau, kinh biến xảy ra ——
Thân ảnh Vân Khởi bỗng nhiên bay lên trời, giữa thoáng chốc ảnh hưởng không thể đối kháng bị lôi kéo vào trong trận quang cách mấy trượng sau lưng.
Mãi đến tận khi thân ảnh của hắn đã triệt để rơi vào quang trận, tiếng kinh hô của mọi người đang quan sát đất đen nơi này mới bỗng nhiên vang lên.
Nụ cười của Tô Diệp Tử còn cứng ở trên mặt.
Mà Vân Khởi đứng trong quang trận, lòng bàn tay ngoại trừ cái lọn tóc đen kia, chẳng biết lúc nào lại có thêm một nhánh gỗ khô héo.
"Vân —— Khởi ——!!"
Bên trên đất đen, âm thanh tức giận đến mức tận cùng, tựa hồ còn trộn lẫn một tia run rẩy vang lên.
"Sư phụ... tha thứ cho ta."
Trong pháp trận, Vân Khởi nhìn Tô Diệp Tử đang nổi giận bất đắc dĩ nở nụ cười. Trong tay phải của hắn, một thanh trường kiếm màu đen từ ống tay áo đổ xuống —— Thần cung hung hiểm, có lẽ thứ phải đối mặt ngay sau đó chính là sát trận không có đường trốn, hắn biết rõ.
Mà sẽ khi hắc kiếm của hắn xuất hiện, Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn cách đó không xa mặc dù thấy hắn rơi vào trong trận cũng không có quá nhiều phản ứng, vẻ mặt lại đột nhiên biến đổi lớn, đến nỗi thất thanh sợ hãi kêu lên ——
"Sao hắn lại có hắc kiếm của trưởng lão khách khanh Đàn Tông?!"
"——!"
Đứng ngoài pháp trận, Tô Diệp Tử nghe vậy thân hình chấn động, không thể tin tưởng nhìn về phía trường kiếm trong tay Vân Khởi, lại chuyển tầm mắt nhìn về phía Vân Khởi, thân hình hắn hơi động, trong nháy mắt vượt hư đến trước pháp trận.
"Vân Khởi!" Tô Diệp Tử mới vừa chạm đến luồng sáng của pháp trận kia, liền bị bắn ra nửa trượng.
Luồng sáng của pháp trận ong ong vang, rốt cục mang theo người cuối cùng cầm tín vật trong tay, phá không mà đi.
Luồng sáng kia để lại tại đáy mắt Tô Diệp Tử một bức tranh cuối cùng, chính là người đứng trong đó giơ tay lên, ôn nhu nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng hôn lọn tóc đen trong lòng bàn tay kia một cái.
Tác giả có lời muốn nói:
Thái thượng trưởng lão của Kiếm Môn chỉ vào Phược Tiên Tác ở giữa Vân Khởi cùng Tô Diệp Tử, nghi vấn: Đây là phương pháp tu luyện gì?
Trưởng lão khách khanh tiền nhiệm của Đàn Tông – Vân Khởi mặt không biến sắc: Song tu. (Thiệt ra lúc đến khúc đó tui cũng nghĩ vậy:v)