• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Khởi đã từ từ đưa mắt, nhìn về phía nam tử hắc bào trên võ đài, thần sắc bình tĩnh, ngữ khí cũng không hề dao động ——

"Là Ma Vực tu giả."

Tô Diệp Tử từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, tai xù lông của vểnh lên: "Đồ đệ ngoan thần thức có thể nhận biết tình huống trong đan điền của hắn?"

Vân Khởi trầm mặc lại, lắc đầu: "Không thể, thân thể của hắn tựa hồ đa tu luyện pháp môn đặc thù, có thể che đậy tình huống thực tế. Nhưng khí tức trên người hắn, hoàn toàn khác với người tu hành ở Tiên Vực." Vân Khởi hơi ngưng mắt, điều hắn vẫn chưa nói ra là, từ khi có ký ức tới nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc trên thân thể người chung quanh.

... Hoặc nên nói là, là khí tức của đồng loại.

Nghĩ tới đây con ngươi đen của Vân Khởi trầm xuống, tâm tình chập trùng, ngay cả kinh mạch chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu hơi rung động.

"Đồ đệ ngoan sao vậy?" Tô Diệp Tử phát hiện Vân Khởi khác lạ, ngẩn ra hỏi.

"... Không việc gì." Vân Khởi cố áp chế dao động tâm tình, thanh tuyến trầm khàn.

Tô Diệp Tử còn muốn mở miệng hỏi thêm, lúc này bên dưới Thiếu Vọng Thai đều đồng loạt truyền tới tiếng thét kinh hãi. Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi không hẹn mà cùng chuyển tầm mắt nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy công tử hắc bào kia một chiêu kiếm quét ngang trời, nữ đệ tử Kiếm Môn không tránh kịp bị kiếm khí gây thương tích, kêu rên một tiếng lui lại mấy trượng trên không trung. Khi đến bên cạnh lôi đài, nữ đệ tử kia dùng một chưởng đẩy về phía sau, lúc này mới mượn lực chân nguyên phản ngược, cưỡng chế ngừng lại thân thể sắp sửa rơi khỏi võ đài của mình.

Chỉ là nàng cũng vì cố tự nghịch chuyển chân nguyên, hơn nữa vì một kiếm ưu thế của đối phương, mà bị nội thương không nhẹ.

Một nử đệ tử Kiếm Môn ngồi bên cạnh Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi bê dồn dập lo lắng hô khẽ một tiếng, nhíu mày nhìn phía đối diện.

"Sư phụ lại không ở, giờ nên làm gì mới tốt?" Một nữ đệ tử thanh âm mềm mại cau mày đầy mặt lo âu hỏi.

Nữ đệ tử bên cạnh nàng liếc mắt nhìn ra xa, sau đó mới lo lắng thu hồi ánh mắt: "Cho dù sư phụ có tới, cũng không thể tự mình động thủ... Sư tỷ đã là người có đấu pháp mạnh nhất trong chúng ta rồi, lấy tu vi cảnh Linh Chủng đỉnh phong của nàng cũng không phải đối thủ của người này, chúng ta cũng đâu thể đánh được?"

"Nhưng đây dù sao cũng là đại hội đấu pháp của Tôn gia, trong Tiên Vực có mấy ai không biết Tôn gia do Kiếm Môn nâng đỡ? Hôm nay tát vào mặt Tôn gia, chính là tát vào mặt Kiếm Môn, ngươi và ta thân là đệ tử Kiếm Môn hành tẩu thiên hạ, sao có thể chuyện này xảy ra?" Một người trong chúng nữ đệ tử thoạt nhìn thần sắc nghiêm nghị nhất nhíu cân mày.

"Không sai! Cho dù hôm nay bỏ mạng tại đây, cũng không thể để người kia thắng mà." Mấy nữ đệ tử đều dồn dập phụ họa.

Vân Khởi ngồi một bên lơ đãng nhíu mày.

Nữ đệ tử thanh âm mềm mại lên tiếng đầu tiên kia tựa hồ chú ý tới thần sắc của hắn, ánh mắt khẽ động, cắn cắn răng, liếc mắt ra hiệu với mấy người trong nhóm mình.

Tô Diệp Tử trong truyền âm thần thức khẽ cười một tiếng.

Cứ như đáp lại nụ cười của hắn, người cầm đầu trong nữ đệ tử Kiếm Môn lúc này ôm tay hành lễ với Vân Khởi: "Vị sư huynh này, xét tại tình đồng khâm* quý giá của hai tiên môn chúng ta, chẳng biết có thể thỉnh ngài cứu trợ hay không?"

*lấy từ câu "Sinh tắc đồng khâm, tử tắc đồng huyệt" nghĩa là "Chỉ mong lúc sống có thể (sát cánh) bên nhau, lúc chết có thể mai táng cùng nhau"; thật ra nghĩa của từ "đồng khâm" là "cùng giường chung chăn" nhưng nó không hợp ở đây nên cải biên tương tự một tí

Vân Khởi không vội nói chuyện, mắt cũng không nhấc, chỉ truyền âm thần thức: "Sư phụ."

Tô Diệp Tử biết đây là đồ đệ ngoan đang trưng cầu ý kiến của mình, tiểu linh thú trắng tuyết đùng một cái đặt hai chân trước của mình lên lỗ tai bầu bầu hơi vểnh của mình, ra vẻ như kiểu "Không liên quan đến ta".

Đây là để tự hắn quyết định.

Vân Khởi đành nâng mắt, đối diện ánh mắt khẩn thiết đang nhìn mình của các nữ đệ tử, từ trong những ánh mắt này không thiếu một ít tâm tình ngưỡng mộ mơ hồ xen lẫn. Nếu như đổi thành những người khác, đại khái lúc này trái tim đã mềm nhũn ra rồi, trực tiếp đáp ứng thôi. Nhưng đối với nhiều ánh mắt mềm mại bất lực như vậy các nữ đệ tử quan sát, thần sắc của Vân Khởi không hề lay động, hắn lắc đầu, chỉ nói một câu:

"Người bên ngoài đều thua được, chỉ có các ngươi không thua được? Tứ đại tiên môn cũng đừng nên có đạo lý như vậy."

Khi tiếng nói rơi xuống, hắn cũng không thèm để ý những nữ đệ tử phản ứng cùng biểu hiện gì, tự nhiên chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

"..." Tô Diệp Tử trong lồng ngực Vân Khởi trong lồng ngực chuyển chân trước đang che trên lỗ tai thành che lên mắt... Hắn đoán được Vân Khởi đồ đệ ngoan sẽ không ra tay, lại không nghĩ tới sẽ từ chối đến thẳng thắn thản nhiên như vậy... Tuy rằng đồ đệ ngoan có bề ngoài thiên tư vô song, nhưng tính cách như vậy, sợ là phải độc thân cả đời... nhỉ?

Đồng dạng, những nữ đệ tử Kiếm Môn kia cũng vạn vạn không hề nghĩ tới lại nhận được đáp án như vậy, nhất thời mặt mày biến đổi mấy lần, ánh mắt nữ tử dẫn đầu kia lấp loé, cuối cùng một lần nữa thi lễ: "Ta biết điều sư huynh nói là chỉ điểm, nhưng việc liên quan đến danh dự Kiếm Môn, chúng ta xem như câu nệ cổ hủ, cũng không thể để chuyện này đi đến mức độ xấu nhất mà."

Vân Khởi không nói tiếp. Hắn vốn không phải người nói nhiều, nếu đã nói không thông, thế thì càng sẽ không lãng phí miệng lưỡi.

Mà khi họ đang nói chuyện, trên võ đài sư tỷ Kiếm Môn đã triệt để không chống đỡ nổi, thua trận, che ngực sắc mặt trắng bệch.

Các nữ đệ tử nhìn vài lần, trước sau phóng tầm mắt đến bên bìa võ đài, cùng nhau phi thân xuống, rơi xuống bên cạnh lôi đài, hướng về phía nam tử hắc bào kia, trợn mắt nhìn.

Trên Thiếu Vọng Thai, linh thú trắng tuyết ở trong ngực Vân Khởi đưa tay duỗi eo, trong truyền âm thần thức chứa vài ý vị lười biếng: "Đám đệ tử Kiếm Môn hành tẩu thiên hạ này tu vi đều ở cảnh Linh Chủng, so với mấy thế hệ trước lại thua kém rất nhiều."

"À?" Vân Khởi mặt mày bất động đáp lại, "So với Khởi Nguyệt tôn giả năm đó thế nào?"

"..." Tô Diệp Tử duỗi eo được phân nửa liền cứng đờ, sau khi hoàn hồn tiểu linh thú cọ xát chân trước, ở trong lòng bàn tay Vân Khởi "hung tợn" cào mấy lần, chỉ có điều ngay cả lớp da ngoài đều không cào rách.

Đáy mắt Vân Khởi hiện lên chút ý cười.

Hai người này không coi ai ra gì nhàn nhã tự đắc trên Thiếu Vọng Thai, trong ngoài võ đài bên dưới Thiếu Vọng Thai, đã gần như là giương cung bạt kiếm rồi.

Công tử hắc bào kia thu kiếm đứng đó, nhìn nữ tử Kiếm Môn đứng ngoài võ đài trợn mắt nhìn mình, lạnh lùng cười một tiếng: "Làm sao? Một người đánh không lại, đây là muốn cùng tiến lên? Ha ha ha ha —— Quả nhiên phong thái tiên môn thật lớn!" Hắn vung kiếm một cái, mũi kiếm đặt nghiêng, nhìn nữ đệ tử bên dưới, ánh mắt lạnh lẽo, "Ta Tống Thanh Vũ sợ các ngươi sao?! Cùng lên hết đi!"

Nữ đệ tử Kiếm Môn trong ngoài võ đài cùng sư đồ Tô Diệp Tử trên Thiếu Vọng Thai đều không phản ứng gì, mà bách tính trong Ngọc An Thành cùng mọi người của Tôn gia xác thực sắc mặt đột biến.

"Tống Thanh Vũ?!" Vân Khởi nghe thấy mọi người bên dưới dồn dập kinh nghị, "Chẳng lẽ kỳ tài trong Tống gia năm đó bị Tôn gia diệt trừ tận gốc? Chẳng phải có lời đồn là Tôn gia kiêng kị, đã phế bỏ tất cả tu vi của Tống gia rồi nhốt trong Đông Thổ sâm lâm nguy hiểm nhất hay sao?"

Vân Khởi mặt mày bất động, hắn giương mắt nhìn về phía đám người gia chủ Tôn gia đang ngồi, quả nhiên thấy rõ những người kia đều đã kinh ngồi dậy.

"Hóa ra ngươi là con cháu Tống gia." Trên võ đài, sư tỷ Kiếm Môn lau vết máu trên khóe miệng, sắc mặt hơi tái nhợt, "Việc năm đó Kiếm Môn đã trừng phạt Tôn gia rồi, ngươi tội gì trở lại gây hấn?"

"Ngươi câm miệng!" Sắc mặt Tống Thanh Vũ đột nhiên lạnh lẽo hung ác, "Tống gia ta từ trên xuống dưới mấy trăm miệng ăn, bị phế tu vi như heo chó rồi nhốt vào Đông Thổ sâm lâm hung thú khắp nơi, trừ ta ra đều mất mạng hết ——Kiếm Môn các ngươi đơn giản một câu trừng phạt là không liên quan gì tới quá khứ đau khổ?! Phong thái tiên môn buồn cười gì chứ?! —— Không bằng cứt chó! Các ngươi cũng không sợ khiến người trong thiên hạ cười rụng răng!"

Khi đang nói chuyện, hắn cũng không khống chế được khí tức pháp mộn của mình, quanh người có ma khí mơ hồ bốc lên.

Cách đó không xa lão tổ Tôn gia thấy thế, dữ tợn nơi đáy mắt cùng sắc mặt vui mừng đồng thời hiện hữu, chỉ nghe thấy hét lớn một tiếng: "Hóa ra là dư nghiệt Tống gia ở Ma Vực! Xem hôm nay lão phu có trừ hại cho Tiên Vực không —— Chẳng lẽ lại để Tống gia các ngươi tiếp tục làm hại Tiên Vực?!"

Lời này nói tới hiên ngang lẫm liệt, có người tán thành gật đầu, tuy nhiên không phải mọi người đều ngu si —— Năm đó Tôn, Tống hai nhà là tư thế đối đầu, đến cùng vì sao Tôn gia phải đuổi tận giết tuyệt Tống gia, người tinh tường vừa nhìn đã biết.

Chỉ là nghe xong, Tống Thanh Vũ đã muốn rách cả mí mắt, mắt đỏ như máu, ma khí quanh thân thêm đậm. Biểu cảm trên mặt như khóc như cười, âm thanh khàn khàm thét dài vài tiếng, sau đó lại là hai hàng huyết lệ từ khóe mắt chảy xuống vạt áo ——

"Tống gia ta vào luân hồi hết rồi, đến cùng có ra sao đã không cần Tiên Vực dơ bẩn này phán xét! Các ngươi một ổ rắn chuột, cùng một giuộc! —— Ta phóng túng thành ma, thì lại làm sao?! Chỉ cần nhập ma thì có thể cho ta đầy đủ sức mạnh!"

"Hừ." Lão tổ kia cười lạnh một tiếng, "Ngươi rơi vào tà ma chi đạo, đã không thể cứu chữa được nữa, hôm nay lão phu liền làm việc nghĩa không ngần ngại vì dân trừ hại!"

"—— Ai đang phóng thí? Thật thối thật thối, quả thực thối không thể ngửi nổi."

Trong hư không, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thì thầm linh động, vững vàng ngăn chặn sức mạnh âm vực mà lão tổ Tôn gia cố ý đẩy lên.

Bị người ung dung áp chế, lão tổ Tôn gia sắc mặt đột biến, ánh mắt đảo quanh bốn phía: "Ai?!"

Vân Khởi cúi đầu nhìn Tô Diệp Tử.

Tô Diệp Tử vô tội nhìn lại: "Không phải ta mắng. —— Tuy rằng ta cũng cảm thấy đúng vậy." Nói thì nói như vậy, tâm tình dưới đáy mắt Tô Diệp Tử lại nghiêm nghị lên, hắn đảo mắt nhìn phía một hướng khác trong hư không, không khí nơi đó khẽ gợn sóng mấy lần, như là mặt nước tràn ra gợn nước.

Sau đó một đạo thân hình, không hề dấu hiệu nào xuất hiện ở nơi đó.

Tô Diệp Tử nheo mắt lại, nhận biết khí thế quanh người đối phương, sau khi thăm dò cảnh giới của đối phương, thì không khỏi sững sờ, đến nỗi thốt lên thành tiếng: "Sao chỉ là tu vi cảnh Thành Thú tương đương với cảnh Hóa Linh ở Tiên Vực?"

Vừa nãy ẩn nấp ở hư không mà có thể che giấu không để hắn phát hiện, chí ít cũng phải là Hỗn Độn sơ kỳ mới đúng vậy?

Vân Khởi cũng ngưng mắt nhìn bóng người trôi nổi giữa không trung kia, ánh mắt dần dần lạnh đi —— Tại sao hắn... lại đối với tu giả Ma Vực này sinh ra một loại cảm giác quen thuộc cực kỳ nhạt?

Giống như hắn từng gặp đối phương ở một nơi nào đó vậy.

"... Giống với pháp môn che đậy khí tức mà Tống Thanh Vũ đã dùng trước đó." Vân Khởi che đi dao động tinh thần kịch liệt ở đáy mắt, cụp mắt nói với Tô Diệp Tử còn đang kỳ quái.

"Pháp môn giống nhau?" Tâm tình dưới đáy mắt Tô Diệp Tử nghiêm nghị một chút, "Thần thức của ta đều không phát hiện được, pháp môn sự khủng bố thế này... Sợ là thế gian hiếm thấy. Nếu như Ma Vực tu giả đều có thể tu luyện được..."

Không chờ Tô Diệp Tử tiếp tục lo lắng, người trôi nổi giữa không trung đã mở miệng cười với Tống Thanh Vũ trên võ đại: "Có ta vì trợ trận cho ngươi, ngươi cứ việc làm mạnh tay!"

"Nghiệt dư Ma Vực còn dám nói càn ở Ngọc An Thành!"

Lão tổ Tôn gia kia thấy đối phương có cảnh giới tương tự với gì, không khỏi tâm thần buông lỏng, còn muốn nói tiếp, đã thấy người giữa không trung kia vung tay lên, càng là trong thoáng qua chế trụ hắn —— Không thể nào động đậy được nữa!

Mọi người tại đây đều dồn dập kinh hãi đến biến sắc, mặc dù Tô Diệp Tử cũng hơi run run, hoài nghi lúc trước mình thăm dò cảnh giới của đối phương bị sai sót, chỉ là hắn thả thần thức ra ngoài, tâm tình dưới đáy mắt cũng dâng cao như sóng biển, trầm giọng truyền âm cho Vân Khởi ——

"Bên ngoài Ngọc An Thành, có người đang bố trí sát trận tốt thiểu là thiên cấp để giúp đỡ người này."

Trận pháp tu hành của Tiên Vực Ma Vực đều tương tự, chia thành bốn cấp nhân cấp, địa cấp, thiên cấp, thần cấp, địa cấp uy thế đủ kinh người, sát trận thiên cấp càng có thể đưa tòa Ngọc An Thành to lớn này vào cảnh hủy diệt!

"Sát trận một khi công thành, ngay cả ta đều cứu không được phàm nhân trong thành." Đáy mắt Tô Diệp Tử lãnh lẽo, "Đồ đệ ngoan ngươi ngồi ở đây, không cần làm bừa, ta ra ngoài thành bắt lại người bày trận rồi nói sau!"

Ngôn ngữ vừa rơi, Tô Diệp Tử đang định động, nhưng đột nhiên bất ngờ bị người đè lên thân thể ấu tiểu, tứ chi trải phẳng, một nửa chân nguyên suýt chút nữa đã mất.

*ấu tiểu: thơ ấu, trẻ thơ

"..."

Cảm thụ thân thể mềm mại của thú nhỏ bên dưới bàn tay, lệ ý dưới đáy lòng Vân Khởi hầu như đến ranh giới bạo phát. Mà đáy mắt của hắn, như sương màu đen chập trùng lên xuống, ngay cả trong đan điền bị khóa mười mấy năm, tứ phương tựa hồ cũng có dị vật hình dạng kỳ dị đang hung tợn thét dài.

Nếu như có người có thể nhìn rõ đan điền của hắn lúc này, tất sẽ kinh hãi —— Trên tứ phương, bốn hình ảnh tứ đại thần thú hình thái duyên dáng, rõ ràng đã vào diệt vạn năm từ lâu.

Chỉ tiếc không ai nhìn thấy, Tô Diệp Tử cũng không thể. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy, lúc này Vân Khởi vận chuyển pháp môn phong kín khí tức toàn thân, giống như hai người Ma Vựa vừa nãy vậy... Có lẽ càng cao thâm tinh xảo hơn một ít.

"Đồ đệ ngoan...?"

Không chờ Tô Diệp suy tư, liền nghe thấy âm thanh Vân Khởi vang lên, thanh tuyến kia trầm thấp chấn tai, từng chữ từng chữ, mang theo một loại uy nghiêm đáng sợ cùng tâm tình giãy giụa khó có thể dùng lời diễn tả được ——

"Ngươi —— thật sự muốn đi?"

Lúc tiếng nói rơi xuống,ma khí dưới đáy mắt của Vân Khởi đã cường thịnh đến cực điểm, như muốn hất tungtrời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK