Đóng cửa phòng, trong lồng ngực trống rỗng không ngoài dự đoán, Vân Khởi không vội xoay người, đứng yên một lát mới quay đầu. Lúc này Tô Diệp Tử đã y bào nghiêm chỉnh đứng trong phòng.
Khác với ngày xưa chính là, lúc này trên mặt Tô Diệp Tử không nhìn ra nửa điểm tâm tình, ý cười nhàn biếng xưa nay lại tìm khắp nơi mà không thấy dấu vết. Mà ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Khởi, trong đó không thấy phẫn nộ, chỉ có lặng im.
Trong lòng Vân Khởi bỗng dưng trầm xuống.
"Ta vẫn không nên thu ngươi làm đồ đệ."
Câu nói đầu tiên của Tô Diệp Tử sau khi mở miệng, lại khiến tim Vân Khởi như khối chì rơi xuống, rơi xuống không có đáy.
Tô Diệp Tử dời tầm mắt sang chỗ khác, không đối diện với đôi mắt đen láy kia thâm trầm phức tạp đang nhìn mình kia, giọng nói của hắn nhẹ đến bay bổng: "Ta đoán lấy lực thần hồn của ngươi, hôm đó trong Tông Chủ phong, những gì tông chủ nói với ta ngươi đều nghe thấy."
Vân Khởi không trả lời, con ngươi sáng quắc nhìn Tô Diệp Tử, hai tay dưới tay áo rũ xuống bỗng dưng nắm chặt.
"Hôm đó ta nói đùa với ngươi, nói rằng ta không tin số mệnh." Tô Diệp Tử rũ mắt, ánh bạc từ ngoài cửa sổ chiếu vào vuốt nhẹ qua mi mắt vừa dài vừa hơi cong của hắn, trên gương mặt trắng sáng phủ xuống hai bóng râm như cánh bướm, một lát sau hắn cười đến bất đắc dĩ lại không cam lòng, "Ta không tin, nhưng ta sợ."
—— Hắn sợ, sợ cuối cùng cũng có một ngày tâm tình dấy lên vì người nọ của mình sẽ mất khống chế đến mức độ không có cách nào cứu vãn, khiến đồ đệ ngoan của hắn cùng với hắn đọa vào vực sâu lầy lội tuyệt vọng không có cách nào tự kiềm chế.
Tô Diệp Tử lại không giải thích cho Vân Khởi nghe, hắn chỉ cong khóe môi nhẹ nhàng cười: "Sau khi về tông, ngươi hãy chuyển sang Tông Chủ phong đi, có ta toàn lực bảo đảm, tông chủ không sẽ từ chối.... Còn năm loại linh vật thần mạch, để bồi thường cho ngươi, ta nhất định sẽ thay ngươi tìm được."
Sau khi Tô Diệp Tử dứt lời, trong phòng này là tĩnh mịch cùng lặng yên thật lâu.
Vân Khởi không hề chớp mắt nhìn người đang đứng giữa phòng kia, trong đồng tử của hắn sáng lên nổi đau sâu đậm nhất. Nhưng người kia lại không nhìn hắn một cái.
Qua rất lâu, Vân Khởi nhắm mắt, lại mở ra, khóe miệng hắn khẽ cong, đáy mắt một tia hắc khí lướt nhanh.
"... Được."
Nghe được câu trả lời này, Tô Diệp Tử sững người lại, qua một lát hắn mới gật gật đầu, "Vậy ngươi ——"
Vân Khởi không chút do dự xoay người: "Ta đi đặt một phòng sát vách."
"... Ừ."
Đột nhiên bị đồ đệ ngoan... đã từng là đồ đệ ngoan lạnh nhạt như vậy, trong lòng Tô Diệp Tử khó tránh khỏi có chút thất lạc, chỉ có điều rất nhanh hắn đã điều tiết được tâm trạng của mình —— Vì ngày sau sẽ không liên lụy đến đồ đệ ngoan, hắn làm như thế nhất định là đúng.
Chỉ có điều tâm trạng bình tĩnh chưa được một nén nhang, Tô Diệp Tử đang ngồi trên giường tĩnh tọa bỗng nhiên xù lông lên ——
Sát vách không có ai.
Thần thức trải rộng cả khách sạn cũng không tìm được người.
Tiếp tục khuyếch trương ra ngoài, phủ kín toàn bộ Âm Dương Thành, còn kinh động Lãnh Thiên Khanh trong tiêu cục ở Đông thành —— Nhưng Tô Diệp Tử vẫn không tìm được nửa điểm dấu vết của Vân Khởi!
Nhất thời trong lòng Tô Diệp Tử hoảng đến mức như con thỏ nhảy loạn, hết nửa ngày mới bình tĩnh lại. Thân hình của hắn mơ hồ một lát, khi xuất hiện lần nữa đã ở bên ngoài cửa phòng của Tống Thanh Vũ.
Tống Thanh Vũ trong phòng nhận ra xuống giường đi tới, mở cửa, sau đó thất thần nhìn mỹ nhân khí chất sạch sẽ không nhuốm bẩn ngoài cửa.
Mỹ nhân mặt lạnh vỗ một tát lên đầu Tống Thanh Vũ, cũng không rảnh phí lời với đối phương, mở miệng liền hỏi:
"Ta là sư phụ ngươi, đại sư huynh của ngươi có tới tìm ngươi không?"
Tống Thanh Vũ vốn có chút ngỡ ngàng bị ăn một cái tát bất luận ra sao cũng không tránh thoát được làm cho càng mơ hồ, vừa nghe tiếng "Sư phụ" "Đại sư huynh" kia thì mới tỉnh táo một chút, sau khi cảm nhận được đối phương đã hoàn toàn áp chế tu vi cùng khí tràng rồi, mới ngoan ngoãn gục đầu: "Không lâu trước đó đại sư huynh xác thực có tới tìm ta."
Ánh mắt Tô Diệp Tử sáng ngời, trên gương mặt sạch sẽ nhuốm vài nét vui mừng: "Hắn có nói hắn đi đâu không?"
Tống Thanh Vũ lắc lắc đầu: "Không có... Hắn chỉ nói vài câu rất kỳ quái, trả đồ cho ta, nói sau khi về tông thì giao cho sư phụ."
Tô Diệp Tử hơi đổi sắc mặt: "Hắn nói cái gì?"
Tống Thanh Vũ ngẩng đầu do dự nhìn Tô Diệp Tử một chút, lại cúi đầu, nhận mệnh giao ra: "Sư huynh nói, sư phụ thích nghỉ ngơi trong động phủ, bất luận thế nào cũng không thể lén xông vào quấy rối; còn nói sư phụ tính tình thoải mái, về sau nếu có nói gì làm gì không cố kị, muốn ta phải xoay sửa, nếu như xoay sửa không kịp thì tự ôm tội; còn có ——"
"... Được rồi." Tô Diệp Tử bỗng dưng mở miệng, cắt lời Tống Thanh Vũ. Hắn cắn môi dưới đưa mắt nhìn sang bên cạnh một lát, mới một lần nữa bình tĩnh quay lại, "Hắn cho ngươi cái gì?"
"Cái này."
Tống Thanh Vũ lấy ra một lá bùa mỏng manh.
Tô Diệp Tử cầm lấy lá bùa giữ âm kia, thôi thúc chân nguyên kích hoạt thuật pháp phía trên, giọng nói hơi trầm của Vân Khởi liền rung rung bên tai hắn ——
"Năm loại linh vật không cần sư phụ nhọc lòng.... Ân tình vừa đứt, sau này Vân Khởi sống hay chết, đã không liên quan đến ngài nữa... Chúc trưởng lão đốc sát của Đàn Tông, đại đạo đạt thành, thọ cùng trời đất, phúc phận Tiên Vực, vạn cổ lưu danh."
Âm thanh trong lá bùa vừa dứt, liền bay lên không trung hóa thành tro bụi.
Sau đó nơi đây tĩnh mịch một lúc lâu, ánh mắt Tô Diệp Tử lạnh xuống, chân khí quanh người tăng vọt, ngay cả không khí cũng đẩy ra từng vòng gợn sóng ——
"Tên nghịch đồ nhà ngươi ——!"
Tống Thanh Vũ cũng kinh hãi trong lòng, nhưng vẫn nhìn lén quan sát phản ứng của Tô Diệp Tử bên cạnh cũng không hoài nghi nữa, có chút rùng mình vươn tay ra: "Sư, sư phụ... Sư huynh hắn trả lại ngài cái này."
Khí thế trên người Tô Diệp Tử đột nhiên thu lại đôi chút, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong lòng bàn tay Tống Thanh Vũ, có một chiếc nhẫn cổ xưa đen tuyền.
Một khắc sau, Tống Thanh Vũ liền nhìn thấy, mặc dù lúc nổi giận vừa rồi cũng không có vẻ gì —— sắc mặt Tô Diệp Tử, bỗng chốc trở nên trắng bệch.
——
Sắc trời đã tối, Vân Khởi trên người khoác một chiếc pháp bào che đậy khí tức, trên mặt đeo một cái mặt nạ, chỉ có đôi mắt đen nhánh thâm trầm là lộ bên ngoài.
Chỉ là giờ khắc này, trong đôi đồng tử kia có thêm một tia mờ mịt. Trong tay cầm ngọc bài địa cấp của Tiêu cục Phong Hành, Vân Khởi không có mục đi lung tung trong chợ Âm hội.
Kỳ thực hắn có chút mệt mỏi, nhưng lại không muốn dừng lại, tựa hồ chỉ có không ngừng cất bước, mới có thể làm hắn tạm thời không nghĩ đến lồng ngực trống vắng cùng đồ vật đã đánh mất nữa.
Rời xa bảo hộ che chở của Đàn Tông, rời xa gắn bó thần hồn với nhẫn đen... sẽ chết ư?
Dưới mặt nạ, Vân Khởi khẽ cong khóe môi. Trong đôi mắt đen kịt kia lại không có nửa điểm ý cười.
... Đại khái sẽ có đi.
Nhưng hắn vẫn muốn biết. Hắn muốn biết trong mắt sư phụ mà hắn có thể vì người đó mà chết đi nhưng có thể dễ dàng vứt bỏ hắn, sống chết của hắn chiếm được tỷ lệ nặng bao nhiêu?
Ma khi mãnh liệt lăn lộn bao phủ ở đáy mắt Vân Khởi, ý thức của hắn bỗng dưng hoảng hốt một lát, sau đó dưới chân lảo đảo, thân hình của hắn mất thăng bằng, liền được người bên cạnh đỡ lấy.
Cùng lúc đó, một giọng nam ôn hòa vang lên bên tai ——
"Ngươi không sao chứ?"
Vân Khởi giương mắt, lại chạm vào một đôi đồng tử có hơi ánh tím giống như đã từng quen biết.
"Cảnh Thất..."
Vô ý thức, cái tên này từ giữa môi Vân Khởi chảy ra. Sau khi mạch suy nghĩ thanh minh lại, bản thân hắn cũng quên mất mình vừa nói cái gì, đã thấy người trước mặt này cũng đeo mặt nạ, trong đôi mắt ánh tím nhấc lên sóng dậy ngập trời: "Ngài thật sự vẫn ——"
Vân Khởi thấy ánh mắt của đối phương lúc này đã quay về bình tĩnh thanh lãnh xa lạ, hắn lui một bước: "Xin lỗi." Nói xong liền muốn rời đi.
Người kia bị tâm tình tương phản của Vân Khởi khiến cho ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần thì đăm chiêu sau khi một hồi, sau đó liền nhanh chóng di động thân hình đuổi theo Vân Khởi đã đi xa.
Bị đối phương chặn đường trong một ngõ tắt, giọng nói của Vân Khởi cuối cùng cũng lạnh đi: "Có việc?"
"Ngài muốn đến Đông Thổ sâm lâm lấy Linh Lung Mộc sao?"
Người này đi thẳng vào vấn đề, câu nói đầu tiên liền làm cho ánh mắt Vân Khởi ngưng lại.
Suy nghĩ của Vân Khởi chuyển một vòng thật nhanh, một lát sau hắn thả lỏng biểu tình, khẽ nheo mắt nhìn đối phương: "Ở cùng vị tiểu thư Lâm gia vị kia?"
Đối phương bị vạch trần cũng không sợ không giận, trái lại vẫn ôn hòa cười nói: "Ngài thánh minh."
"..."
Cách thức khích lệ kỳ lạ của đối phương khiến Vân Khởi cũng trầm mặc một lát, sau đó mới dời tầm mắt sang chỗ khác: "Ta không muốn có bất kỳ liên quan gì đến các ngươi, ngươi đi đi."
"Chúng ta không có ý muốn làm phiền ngài." Nam tử kia không hề sầu não vì thái độ lạnh lùng của Vân Khởi, vẫn mở miệng cười: "Chỉ là vì báo đáp ân tình ngài đã cứu tiểu thư nhà ta mà thôi."
"Tiểu thư nhà ngươi?" Vân Khởi nghe vậy, lạnh nhạt cười một tiếng, trong đồng tử không nửa điểm tâm tình, lạnh lẽo nhìn đối phương, "Ở Lâm gia... Hoặc là trong thế lực của các ngươi, cái người gọi là tiểu thư Lâm gia, địa vị chắc còn kém xa ngươi nhỉ?"
Nam tử kia dừng lại một chút, cười nói: "Ngài xưa nay thánh minh."
"..."
Vân Khởi không muốn nói chuyện với người này, hắn xoay người định đi trở về.
Chỉ là thân hình nam tử ôn hòa kia lóe lên, lại đến trước mặt Vân Khởi, lần này, thừa dịp Vân Khởi còn chưa nổi giận, nam tử đã lấy ra một nhánh gỗ trông không hề bắt mắt.
"Đây là cái gì?"
Vân Khởi nhấc mi mắt lên, nhìn đối phương.
Nam tử ôn hòa nam tử để nhánh gỗ kia trước mặt Vân Khởi: "Đông Thổ sâm lâm, nhập cung lệnh của Linh Lung Thần Cung." Hắn dừng lại, sau đó cười khẽ, "Chỉ có cầm cái này, ngài mới có thể vào Thần Cung, lấy được Linh Lung Mộc."
"Tại sao phải giúp ta?"
"Bởi vì..." Nam tử kia ôn hòa cười, "Ngài cứu tiểu thư nhà ta?"
"..." Vân Khởi không lên tiếng, cất bước về phía bên cạnh.
"Ngài vẫn vô vị như thế." Nam tử kia nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, sau đó vội vàng lui một bước, cười cười lần thứ hai cản người lại, "Chờ Linh Lung Thần Cung xuất thế, nhập cung lệnh này thật hay giả vừa nhìn đã biết. Nếu hại ngài, sao chúng ta lại phải phiền toái như vậy?"
Vân Khởi im lặng, giương mắt nhìn hắn.
Nam tử ôn hòa không e dè nhìn thẳng vào hắn.
Một lát sau, Vân Khởi vươn tay ra: "Sau khi cho ta, không cần theo ta nữa."
Nam tử ôn hòa kia cười khổ một tiếng, "Đều nghe ngài." Vừa đặt nhập cung lệnh vào tay Vân Khởi, ánh mắt của nam tử đột nhiên nghiêm túc, "Nhẫn đen của ngài đâu?!"
"... Tặng người khác rồi." Vân Khởi cầm nhập cung lệnh, bỏ vào túi trữ vậy, thu tay lại đi ra ngoài ngõ tắt.
Sắc mặt của nam tử ôn hòa kia ở dưới mặt nạ đại biến: "Không còn nó làm sao ngài áp chế thần hồn —— "
Còn chưa nói xong, trước mặt nam tử, thân hình Vân Khởi không hề báo trước ngã xuống.
Nam tử cuống quít tiến lên đỡ lấy người: "Bệ —— Ngài không sao chứ?!"
Ý thức của Vân Khởi mơ hồ, cảnh vật trong đầu hỗn loạn xoay tròn giống như đèn kéo quân, mà ở trong hoảng hốt hỗn loạn này, trong giọng nói của hắn lại là giọng điệu trầm thấp không tự biết chứa cả giao trách nhiệm:
"Ta mệt... Đưa ta về cung..."
Vừa dứt lời, ý thức của Vân Khởi cũng triệt để chìm vào bóng tối.
"Nơi này lại không phải Ma Vực, làm sao về cung a..." Nam tử ôn hòa trong ngõ tắt bất đắc dĩ cười khổ, đầu cũng không xoay lại, than thở với vài bóng đen chẳng biết xuất hiện từ lúc nào ở sau lưng: "Ta thấy dấu vết, là bệ hạ tự mình phong ấn ký ức tu vi, nếu đã vậy, chúng ta cũng không thể tùy ý nhúng tay.... Còn nữa, nhớ nhất định phải phong tỏa tin tức, chuyện bệ hạ còn sống quyết không thể để những loạn thần tặc tử kia biết được!"
"Tuân lệnh Thất tướng quân!"
"Tạm không rời thành, đưa bệ hạ đưa vào cửa hàng thuộc Lâm gia đi."
"Vâng, tướng quân."
Chỉ chốc lát sau, trong ngõ tắt này đã không còn một bóng người...
——
Nửa canh giờ sau.
Tô Diệp Tử đứng trên con đường trong Âm Dương Thành, chỉ một tòa mộc lâu trước mặt mình, nheo mắt nhìn sang người bên cạnh: "—— Ngươi xác định đồ đệ ngoan của ta ở trong này?"
Lãnh Thiên Khanh nhìn nhìn điểm sang trong đĩa bạch ngọc trong tay, sau đó gật gật đầu: "Dựa theo ngọc bài địa cấp của tiêu cục chỉ dẫn, Vân Khởi sư điệt xác thực ở ngay trong đây."
Tô Diệp Tử mặt không cảm xúc xoay mặt lại, lại nhìn tòa mộc lâu này thêm nhìn một lần.
Trên lầu hai các nữ tử lộ ra cánh tay trắng như tuyết hướng xuống dưới lầu phất tay với Tô Diệp Tử, cười duyên liên tục:
"Vị công tử này, tới vui chơi à?"
"..."
Tô Diệp Tử nghiến răng, nở một nụ cười.
"Rất, tốt."